Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Thu thập

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
An Viễn Bà mũi vểnh lên trời, dáng vẻ cao cao tại thượng, ỷ vào phe mình có nhiều người mà đắc ý miệt thị lấy Tiếu Lạc, hôm nay chủ yếu là giáo huấn Tiếu Lạc, cũng thuận tiện nói rõ ràng cho tất cả mọi người trong Lạc thôn, nhà bọn hắn là lớn nhất, ai cũng không cho phép khi dễ nhà bọn hắn.
"Hướng Phát thúc, Lạc tử không phải người như vậy, khẳng định là có hiểu lầm rồi!" Tiếu Bình chạy lên, đứng chắn phía trước Tiếu Lạc lên tiếng vì Tiếu Lạc.
Đầu Tiếu Thu Đông đầy máu lập tức dung giọng âm dương quái khí nói: "Nha, cho ngươi vay tiền nên ngươi trung thành như vậy ah Tiếu Bình, bây giờ ngươi như là một con chó biết không!"
"Tiếu Thu Đông, con mẹ nó ngươi muốn bị đánh ah?"
Tiếu Bình tức giận không thôi, trợn to hai mắt gắt gao trừng mắt nhìn Tiếu Thu Đông.
Tiếu Thu Đông dung vẻ khinh thường giễu cợt nhìn lại.
"Những lời ta mới vừa nói có cần lập lại một lần nữa không? Tiếu Bình, ta biết ngươi có quan hệ tốt với Tiếu Lạc, nhưng ngươi tốt nhất thành thật ở một bên, nếu không ta cũng đánh ngươi!" mặt mũi Tiếu Triêu Phát tràn đầy sự tức giận, nhìn chằm chằm Tiếu Bình quát.
"Ba ba ba ~ "
Vang lên một đợt tiếng vỗ tay, ở thời điểm này lộ ra một sự trào phúng.
Tiếu Lạc vỗ tay, cười nói: "Không sai, nói rất đúng chỗ, biểu diễn rất đặc sắc!"
Mấy huynh đệ Tiếu Triêu Phát sững sờ, không biết Tiếu Lạc làm trò gì.
"Con mẹ nó ngươi còn giả bộ ngưu bức? Có tin ta chém ngươi không!" Tiếu Địa Hoành cầm lấy dao phay chỉ vào Tiếu Lạc tức giận chất vấn.
Tiếu Lạc cúi đầu xuống, lắc đầu cười lạnh, một giây sau, cả người tựa như một tia chớp màu đen, lướt đến trước mặt Tiếu Địa Hoành, đùi phải súc thế đã lâu như lò xo kéo căng cực hạn, mãnh vung mạnh vào bụng Tiếu Địa Hoành.
"Phốc ~ "
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tiếu Địa Hoành phun ra, lực lượng kinh khủng lan tràn toàn thân hắn, thân thể của hắn hiện lên hình chữ "C", tựa như một viên đạn pháo hướng mất khống chế bay về phía sau, miệng mũi đều chảy máu vùng vẫy một lát sau đó liền bất tỉnh, không có động tĩnh gì nữa.
Tê...
Mọi người ở đây đều hoảng sợ thất sắc mở to hai mắt, ai có thể nghĩ tới Tiếu Lạc sẽ có thân thủ đáng sợ như vậy, quả thực là kinh thế hãi tục, khó có thể tin, ngay cả Cơ Tư Dĩnh cũng phải kinh hãi.
Sắc mặt đám người Tiếu Triêu Phát liến biến sắc, hai mặt nhìn nhau.
An Viễn Bà sững sờ tại chỗ, chạy tới chỗ Tiếu Địa Hoành, trong miệng không ngừng la lên tên con trai của mình: " Hoành, Địa Hoành..."
"Sưu ~ "
Tiếu Lạc giống như là một đạo u linh, đi tới trước mặt của nàng chặn nàng lại.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Tránh ra!"
Nghênh tiếp ánh mắt của Tiếu Lạc, An Viễn Bà rùng mình một cái, không còn bộ dáng đắc ý như vừa rồi.
"Ngươi không phải vừa mới nói ta đánh ngươi sao?"
Tiếu Lạc mặt lạnh như sương lạnh, tay phải giơ lên, sau đó không chút khách khí tát mặt An Viễn Bà.
"Ba ~ "
Nương theo một tiếng tát vang dội, An Viễn xoay tròn một vòng mới ngã xuống đất, một cái răng bay ra.
Kịch liệt đau nhức để nàng phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, má trái sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, máu tươi không ngừng từ trong miệng nàng chảy ra, nàng hoảng sợ nhìn Tiếu Lạc, ở trong mắt nàng, lúc này Tiếu Lạc không khác gì một tên ác quỷ.
"Lần này là đánh thật!"
Tiếu Lạc liếc nhìn nàng, thần sắc đạm mạc, khóe môi nhếch lên giễu cợt.
"Ranh con, lão tử giết ngươi! ! !"
Tiếu Triêu Phát rất yêu lão bà của mình, mắt thấy An Viễn Bà bị Tiếu Lạc đập ngã xuống mặt đất, cả người liền nổi giận đến cực điểm, bạo rống một tiếng, từ dưới đất ôm lấy một khúc cây, dùng để đánh nền nhà, xông tới hướng Tiếu Lạc, sau đó hung hăng nện xuống cái ót Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc không chút nghĩ ngợi, quay người xuất ra một quyền.
"Bành ~ "
Nắm đấm va chạm vào khúc gỗ, lực lượng hung hãn như thú hoang, như là bom nổ, khúc gỗ rắn chắc bị nát vụn, khi Tiếu Triêu Phát còn kinh ngạc, Tiếu Lạc tung một cú đá, đá thẳng vào mặt của hắn.
"A ~ "
Tiếu Triêu Phát kêu thảm ngã xuống đất, trong miệng cũng phun ra máu tươi.
Toàn trường kêu lên sợ hãi, những thứ này chỉ có trong phim võ hiệp mới xuất hiện tình cảnh này, mang đến sự chấn nhiếp thị giác, là không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Tiếu Bình ngây ra như phỗng.
Tiếu Thu Đông kinh hãi không thôi, không thể tin được người này là Tiếu Lạc mà hắn quen thuộc.
Tiếu Triêu Lai và sáu người khác, tận mắt nhìn Tiếu Lạc biến thái như thế, tất cả đều sững sờ, trong lúc nhất thời không còn dám xông lên.
"Thế nào, sợ?"
Tiếu Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt giễu cợt quét mắt nhìn bọn hắn.
"Tiếu Lạc, ngươi... Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Tiếu Triêu Lai bất an hô.
"Ta khinh người quá đáng?"
Tiếu Lạc nhịn không được bật cười, "Mấy huynh đệ các ngươi làm gì thì người trong thôn rõ như ban ngày, đến cùng là ai khinh người quá đáng thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, đến, tiếp tục, không phải muốn tới giáo huấn ta sao? Không phải muốn ta quỳ xuống xin lỗi các ngươi sao? Vậy các ngươi run rẩy cái gì, uy phong vừa rồi chạy đi đâu rồi?"
Nhóm người Tiếu Triêu Lai đúng là không ngừng run rẩy, hô hấp cũng biến thành gấp rút, vô luận bọn hắn cũng không nghĩ tới thực lực của Tiếu Lạc mạnh đến như vậy a, quả thực là quái vật, để bọn hắn phải e ngại.
"Các ngươi không đến, vậy ta đến!"
Khóe miệng Tiếu Lạc lộ ra một sự tàn nhẫn, ánh mắt đột nhiên đóng băng, một tiếng cười điên cuồng và tà ác vang lên, hắn hóa thành một đầu báo săn nhào tới, mạnh mẽ đâm tới, lúc này liền có ba người kêu thảm bay ngược ra, ngũ tạng lục phủ giống như chuyển vị trí, miệng phun máu tươi giống như Tiếu Triêu Phát.
Có một người kịp phản ứng, giơ lên gậy gỗ trong tay nện xuống người Tiếu Lạc.
Nhưng nắm đấm Tiếu Lạc thế như chẻ tre đấm gẫy cây gậy gỗ, sau đó đánh vào lồng ngực của hắn, lại là một tên ngã xuống đất thổ huyết.
Cuối cùng dùng hai tay chặt, bổ vào cổ hai tên thanh niên, hai người kia lập tức ngất đi.
Cũng chỉ còn lại có Tiếu Triêu Lai, Tiếu Lạc như một trận gió đi tới trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn chăm chú.
"Đến ngươi!"
Lời nói lạnh như băng không mang theo cảm tình, phảng phất như đến từ Cửu U địa ngục.
Toàn thân Tiếu Triêu Lai tuôn ra mồ hôi lạnh, tựa như một bãi bùn nhão quỳ rạp xuống đất, bị dọa đến không kiềm chế được phải tiểu tiện, đũng quần tràn ngập mùi nước tiểu.
"Không... Không muốn, ta... Ta sai rồi, Tiểu Lạc, ta biết sai..." sắc mặt Tiếu Triêu Lai trắng bệch, bị dọa đến hoang mang lo sợ.
"Biết sai rồi? Ngươi sai ở đâu?"
Thanh âm Tiếu Lạc lạnh lùng nói, lúc này lệ khí trên than rất nồng nặc, Tiếu Triêu Lai cảm giác mình như đang đối mặt với một đầu ma quỷ khát máu.
"Ta không nên gọi An Viễn Bà vu hãm ngươi tát nàng, không nên giật dây năm huynh đệ chúng ta tới đối phó ngươi, là miệng ta quá tiện, bị ngươi giáo huấn một trận là do ta gieo gió gặt bão."
Tiếu Triêu Lai không ngừng tát mình, hoảng sợ nói, " còn có... Còn có chính là không nên phát sinh quan hệ với An Viễn Bà, vụng trộm yêu đương cùng nữ nhân của huynh trưởng!"
Sợ hãi Tiếu Lạc làm hắn mất đi lý tính, nói hết ra những chuyện xấu xa mà hắn đã làm.
Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn về phía An Viễn Bà, trong đầu bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hai người thường xuyên ở cùng một chỗ, còn thường xuyên đi lên núi đốn củi, nguyên lai hai người này lại có quan hệ như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận