Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Hắn không phải cặn bã nam

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tiếu Lạc là ông chủ của Lạc phường? !
Mọi người không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, thật là làm cho người ta khó có thể tin nổi, mọi người còn đang phải đi làm công cho người khác, mỗi ngày phải chấm công, lặp lại cuốc sống đơn điệu, có lúc còn có bị công việc ép cho không thở nổi, bọn họ rất muốn thay đổi cuộc sống của mình, rồi lại không thể làm được, bọn họ cảm giác mình giống như là đang giãy dụa ở trong đầm lầy, không nhìn thấy tương lai hi vọng.
Bọn họ rất thống khổ, rất ngột ngạt, rất quẫn bách. . . . . .
Nhưng lúc này giờ khắc này, một đồng học cùng lớp với bọn họ, một người cho tới bây giờ vẫn không biểu hiện ra chút nào, nhưng ba năm sau lại lắc mình biến hóa trở thành ông chủ một công ty, làm sao khiến người ta tiếp nhận đạt được?
Đường Uyển không nói một câu nói, bước nhanh đi xuống lâu, nàng muốn viết tin tức liên quan tới ‘ 3000 Lạc Thủy ’ ông chủ Lạc phường, bây giờ đối phương ở ngay dưới lầu, là bạn học cũ của nàng, nàng hận không thể ngay lập tức chạy tới trước mặt Tiếu Lạc.
Tần Quế Nguyệt sắc mặt đỏ lên, trước đây nàng nói lương một năm của bạn trai mình là ba trăm ngàn, kết quả khi so sánh với Tiếu Lạc, hoàn toàn không thể so sánh được, nàng lại như cái ếch ngồi đáy giếng, tự đại ngông cuồng.
Nàng lớn tiếng la mắng: "Hắn thành công thì thế nào? Chuyện này chỉ có thể nói rõ hắn số may, thế nhưng vĩnh viễn không thay đổi được hắn là nam nhân cặn bã, hắn đùa bỡn tình cảm của Mộng Kỳ, chân đạp hai thuyền, hắn chính là tên khốn nạn!"
Nàng chính là muốn tìm ra điểm xấu của Tiếu Lạc, sau đó phóng to lên.
Lúc này mọi người không có bị nàng giao động nữa, bất kể như thế nào, Tiếu Lạc là người thành công, bọn họ làm sao xứng đàm luận một người thành công.
"Được rồi!"
Triệu Mộng Kỳ cũng không nhịn được nữa, mắt đỏ nhìn Tần Quế Nguyệt quát lên, "Tiếu Lạc không có đùa bỡn tình cảm của ta, ta chia tay với hắn đều là vì ta không chịu đựng được sự mê hoặc của tiền tài nhẫn tâm từ bỏ hắn, hắn không phải nam nhân cặn bã, càng không phải là tên khốn nạn, khi ta sinh bệnh phải làm giải phẫu, là hắn không ghi hận với không vứt bỏ ta, vì ta mà chi trả tiền chữa bệnh, tạo thành kết quả như thế này đều là lỗi của ta ngươi biết không?"
Cuối cùng một tiếng giống như rít gào, pha thêm vô tận đau đớn cùng hối hận.
Triệu Mộng Kỳ khóc rống rơi lệ, nàng vẫn luôn ẩn nhẫn, yên lặng chịu đựng, thế nhưng Tần Quế Nguyệt nh buộc nàng, buộc nàng nói ra chân tướng, buộc nàng nói ra việc xấu hổ mà mình đã làm, nàng thật sự là không đành lòng nhìn Tiếu Lạc bị hiểu lầm.
Chia tay là vì như vậy? !
Mọi người đều trố mắt ngoác mồm, sắc mặt ngơ ngác, làm sao cũng không nghĩ tới sự tình lại sẽ phát sinh theo chiếu hướng như vậy.
Tần Quế Nguyệt bối rối, nàng kinh ngạc nhìn Triệu Mộng Kỳ, có chút bi thảm cười cợt: "Mộng Kỳ, ngươi. . . . . . Ngươi đang đây gạt ta đúng không? Ngươi là vì Tiếu Lạc mà nói như vậy có đúng hay không?"
Nếu như Triệu Mộng Kỳ nói là sự thật, thì nàng là cái gì a?
Luôn miệng nói là chị em tốt của Triệu Mộng Kỳ, nhưng đêm nay nàng lại xé vết thương của người chị em tốt này, nàng trách cứ Tiếu Lạc, tất cả đều như từng thanh dao găm, đâm thật sâu vào lòng của người chị em thân thiết của mình, bằng không Triệu Mộng Kỳ sẽ không khóc to rơi lệ nói ra chân tướng, triệt để phá hủy hình tượng ở trong lòng mọi người.
Ánh mắt Triệu Mộng Kỳ chen lẫn phẫn hận nhìn nàng: "Khi ngươi dùng một ít ngôn ngữ cực kỳ chói tai để hình dung Tiếu Lạc, hắn cũng không them quan tâm tới người, không phải là bởi vì hắn cao ngạo, mà căn bản là ngươi không là gì ở trong mắt hắn."
Nàng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt nói, "Sở dĩ hắn rời đi, là bởi vì hắn quá thất vọng, trước khi hắn tới có lẽ hắn rất mong chờ, chờ mong có thể nhìn thấy đã từng người bạn thân thiết ngày sưa, mà không phải là những người như chúng ta."
Lời nói này, xuyên thấu linh hồncủa mọi người.
Mỗi người đều có rất nhiều cảm xúc, Đúng vậy a, ba năm trong xã hội, tất cả mọi người đều đã thay đổi, kỳ thực trước khi tới, có ai không chờ mong được nhìn thấy những người bạn thân thiết ngày xưa, dưới áp lực công việc, bọn họ đều ở nghĩ, lần tụ hội này là một nơi thiên đường, nhưng là lại bị chính bọn hắn làm ô nhiễm.
Vốn = là nên tràn ngập tiếng cười nói, hồi ức lại thời đại học, nhưng lại trở thành lần khoe khoang sự nghiệp, đối tượng, lương. . . . . . đại hội khoe khoang.
Lần tụ hội này còn vui vẻ sao?
Không, không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn rất mệt, bởi vì đột nhiên phát hiện, những bạn học ngày xưa đã không còn thành tâm thành nữa, không còn thật tâm giao lưu, chỉ còn lại xu nịnh và lợi dụng.
"Xã hội là một thùng sơn đen, ba năm, rất nhiều người sẽ thay đổi, là người sẽ trở nên hiện thực, nếu như Tiếu Lạc vẫn cảm thấy mọi người nên đơn thuần như thời đại học, vậy hắn chính là kẻ ngu si, chúng ta nếu không thay đổi, làm sao sinh tồn? Vì lẽ đó chúng ta cũng không sai, là chính hắn có vấn đề." Quách Thanh Hạc nói, Tiếu Lạc thành công, để hắn triệt để đứng ở phía đối lập với Tiếu Lạc.
Mọi người yên lặng. . . . . .
Khách sạn Phong Diệp.
Tiếu Lạc và Sở Vân Hùng hàn huyên rất nhiều, nói khi từ hai người gặp mặt lần đầu tiên, nói đến hiện tại, hai người đều có rất nhiều cảm xúc.
Đối với Tiếu Lạc mà nói, không có Sở Vân Hùng, vậy hắn không thể thành công nhanh như vậy; mà đối với Sở Vân Hùng mà nói, không có Tiếu Lạc, nữ nhi bảo bối Sở Nguyệt mà hắn quan tâm nhất có khả năng bỏ mình, hắn rất cảm kích Tiếu Lạc, phần cảm kích này, không phải dùng tiền tài có thể cân nhắc .
Cuối cùng, thậm chí Sở Vân Hùng tự mình nói giúp con gái của mình, thân là phụ thân, hắn làm sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng của Sở Nguyệt, còn nữa, hắn rất thưởng thức Tiếu Lạc, Tiếu Lạc làm con rể của hắn, vậy là đủ rồi.
Tiếu Lạc lấy lý do Sở Nguyệt còn nhỏ, còn mù quáng, mà khéo léo từ chối, tuy rằng Sở Nguyệt có dung mạo xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng không phải món ăn thích của hắn.
Đương nhiên, hai người kết thúc cuộc tán gẫu trong vui vẻ, giống như anh em kết nghĩa ngửa đầu cười ha ha.
Khi Tiếu Lạc chuẩn bị rời đi, Đường Uyển chạy tới.
"3000 Lạc Thủy, ta tìm ngươi tìm thật khổ a!"
Đường Uyển thở không ra hơi, thở hồng hộc.
Tiếu Lạc và Trương Đại Sơn nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
"Đường mỹ nữ, ngươi uống quá nhiều?" Trương Đại Sơn cố ý như thế thăm dò một câu.
"Trương Đại Sơn ngươi bớt giả bộ đi, ta đã thông qua công ty Tân Lãng biết được, số điện thoại đăng ký của ID ‘ 3000 Lạc Thủy ’, nói cách khác, 3000 Lạc Thủy chính là Tiếu Lạc." Đường Uyển giận dỗi.
Sự tình bại lộ, giấu cũng không giấu nổi.
Tiếu Lạc chỉ được cười khổ nói: "Uyển uyển , nể tình bạn học, bảo mật giúp ta, có thể không?"
"Đúng vậy đúng vậy, ngươi không nên công bố thân phận lão Tiếu ở trên internet, bằng không lão Tiếu sẽ rất phiền toái, hắn ghét nhất chính là trở thành nhân vật của công chúng." Trương Đại Sơn nói rằng.
Đường Uyển nhìn hai người một chút: "Các ngươi nhìn ta giống như sẽ vì lợi ích mà bán bạn học sao?"
"Không giống, ha ha. . . . . . Không hề giống!" Trương Đại Sơn cười to nói.
"Cái gì gọi là không giống, căn bản cũng không phải là không, bằng không ta cũng sẽ không xuống tìm các ngươi."
Đường Uyển kêu oan cho chính mình, sau đó rồi lại cười hì hì, "Đương nhiên rồi, hai người các ngươi lại sống tốt như vậy, sau này nếu như ta không sống được liền đến tìm các ngươi, đến lúc đó các ngươi cũng đừng phủi quần không nhận ta."
Tiếu Lạc lộ vẻ lúng túng, nghĩ thầm: cái gì gọi là phủi quần không nhận a.
"Trời ah, ngươi có thể có một chút rụt rè của mỹ nữ không, thật sự coi mình là nữ hán tử rồi hả?" Trương Đại Sơn trêu ghẹo nói.
"Tỷ tỷ vốn là nữ hán tử, không phục, thì đấu a?" Đường Uyển vung nắm đấm lên hừ nhẹ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận