Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Phản bác

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Nhìn bề ngoài thì Tư Mã Ý bị trúng không thành kế của Gia Cát Lượng, trên thực tế là giả trúng kế, rất thông minh, học trưởng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Quan Y Lâm đem vấn đề này đổ cho Tiếu Lạc, bản thân nàng có kiến giải đặc biệt đối với tam quốc, nàng rất tự tin Tiếu Lạc sẽ bị nàng nói cho xuống đài không được, sẽ làm trò cười, làm trò cười cho mọi người, nàng cũng có thể kiếm được cảm giác thành tựu từ đó.
Các học sinh quản lý công trình đều bị lời nói của nàng thu phục, thật là phục.
Quản Đồng nói: "Nói rất có lý, làm cho mọi người tin phục, bất quá đây là buổi học của khóa, kéo tam quốc tới là có ý nghĩa?"
"[ Tam Quốc Diễn Nghĩa ] là tiếng một trong tứ đại danh phẩm của nước ta, cũng là quý báu di sản văn hóa của chúng ta, đàm luận cái này thì có cái gì không thể?"
Quan Y Lâm nói, "Tám năm không phải ngươi tự xưng là muốn trở thành một người có tài hoa sao, vậy ngươi khẳng định cũng đọc thuộc lòng quyển sách này, đối với cái này ngươi cũng nên có cái nhìn của mình a?"
"Ta . . ."
Quản Đồng nhất thời nghẹn lại, hắn ở thư viện coi rất nhiều loại, nhưng lại không có xem qua [ Tam Quốc Diễn Nghĩa ], sự hiểu biết về Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý đều đến từ TV, hắn có thể có cái nhìn gì.
"Tám năm tài hoa, còn chống đỡ không nổi dã tâm của hắn!" Một nam sinh trào phúng một câu.
"Ha ha ha . . ."
Toàn lớp cười vang, thỉnh thoảng lấy Quản Đồng ra khinh bỉ, cũng là việc thường ngày của mọi người.
Dư Kiến Cốc cảm giác tràng diện hơi không khống chế được, là một buổi giao lưu kinh nghiệm và tâm đắc, kết quả lại bị Quan Y Lâm chuyển thành thảo luận [ Tam Quốc Diễn Nghĩa ], cái này sao có thể tiếp tục nữa.
"Mọi người yên lặng một chút, nghe học trưởng của chúng ta nói thế nào, học trưởng, ngươi có thể tán đồng ta nói, Tư Mã Ý mới là người có trí tuệ, là đệ nhất nhân trong tam quốc?" Quan Y Lâm ngửa đầu, ánh mắt bướng bỉnh nhìn về phía Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc cười nói: "Vừa rồi ngươi nói chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, không có chứng cớ chân thật, bằng chủ quan phỏng đoán thôi."
"Chủ quan phỏng đoán?"
Khóe miệng Quan Y Lâm lộ ra một vòng khinh thị, "Tất nhiên nếu nhưu học trưởng nói ta là phỏng đoán chủ quan, mời học trưởng trả lời mấy điểm nghi vấn của ta, thứ nhất, tại sao Tư Mã Ý không dám công vào? Đơn giản là sợ trong thành có mai phục có đúng hay không, nhưng một tòa thành trì lớn như vậy thì bên trong có thể mai phục bao nhiêu người? ở thời đại vũ khí lạnh, cũng không khả năng lấy ra một cái tên lửa, cũng không khả năng có vũ khí bí mật gì, phái một cái trinh sát vào xem có được hay không?"
Trong lớp lần thứ hai tuôn ra một trận tiếng cười, bởi vì lời nói của Quan Y Lâm rất hài hước, ngay cả tên lửa và trinh sát cũng đã vận dụng vào.
Dư Kiến Cốc âm thầm tắc lưỡi, cô nương này quả nhiên chính là một người chuyên làm người khác đau đầu, nếu như nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ cũng thể xuống đài được a.
"Thứ hai, Tư Mã Ý đi đến thành lâu trước mặt, trông thấy Gia Cát Lượng ở nơi đó đánh đàn với thần sắc tự nhiên, còn nghe thấy tiếng đàn của hắn không loạn, hắn còn chào hỏi mời lên thành nghe hắn đánh đàn, có thể thấy được khoảng cách không xa, phái một cái Thần Tiễn Thủ bắn hắn một tiễn không được sao?
Thứ ba, dựa theo thuyết pháp của Quách Hướng, binh lực của song phương cách xa nhau, Tư Mã Ý có mấy trăm ngàn đại quân, ngươi vây quanh cái này thành, vây nó ba ngày, vây nhưng không đánh có được hay không? Vì sao còn quay đầu bỏ chạy?"
Ngưu bức!
Quản Đồng không thể không bội phục Quan Y Lâm, người này mới là người có tài hoa, để cho hắn phải xấu hổ.
Quả thật là như thế, vừa tung ra ba điểm nghi vấn này, không thành kế có trăm ngàn chỗ hở, có thể thấy cũng không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá là Tư Mã Ý bị sợ chạy, mà là có ẩn tình khác, ẩn tình thì như Quan Y Lâm vừa nói, có mới nới cũ, Tư Mã Ý hiểu điểm này, cho nên làm bộ trúng kế, kì thực là đại trí nhược ngu.
Những người trong lớp mang theo vẻ cười nhạo nhìn Tiếu Lạc, trong lòng giễu cợt nói: Bị Quan Y Lâm nắm mũi dẫn đi, đây chính là nhân sĩ thành công lăn lộn bốn năm ở trong xã hội?
Tiếu Lạc không buồn không giận, nói với Quan Y Lâm: "Ta vừa lúc cũng có nghiên cứu với tam quốc, ngươi nói những nghi vấn này, nhìn như rất có đạo lý, kì thực lại không có căn cứ vững vàng."
Nghe lời nói này, trên mặt Quan Y Lâm lộ ra một tia giễu cợt: "Có đúng không? Xin lắng tai nghe!"
"Trước tiên nói một chút về điểm nghi hoặc thứ nhất của ngươi, hiện tại giả thiết một chút ngươi là Tư Mã Ý, phái một cái trinh sát tiến vào, có hai hậu quả ngươi không chắc không cân nhắc: Một là chậm trễ thời gian, vạn nhất Gia Cát Lượng thật sự có mai phục thì làm thế nào, phải biết thời gian chính là sinh mạng, ngươi có thể không thương tiếc mạng của mình, nhưng tính mệnh mấy trăm ngàn đại quân thì thế nào?
Hai là Gia Cát Lượng mặc dù thiếu binh, nhưng chiếm cứ địa hình có lợi, lại có lợi khí liên nỗ, tiêu diệt một cái trinh sát như là một bữa ăn sáng, như vậy, sau khi một trinh sát bị tiêu diệt, ngươi tiếp tục phái trinh sát thứ hai tiến vào hay là rút quân? Còn có một vần đề mà có thể ngươi không cân nhắc, chính là Gia Cát Lượng luôn luôn làm việc theo phương châm ‘Mười phần chắc chín’, cho tới bây giờ vẫn không có làm việc mạo hiểm, đối mặt với một đối thủ như vậy, ngươi còn dám mạo hiểm không?"
Tiếu Lạc vừa nói, Quan Y Lâm hơi biến sắc, những người khác trong lớp cũng đều là bớt đi vẻ khinh miệt, cũng không nghĩ đến Tiếu Lạc có thể phản bác trong tuyệt địa.
"Liên quan tới điểm nghi hoặc thứ hai của ngươi, ta muốn nói là chiến tranh thời cổ đại luôn thích động khẩu rồi mới động thủ, nếu như nói công thành, khẳng định chính là một phương bên trên tường thành một phương dưới thành, Hoa quốc có câu ngạn ngữ: Quân tử động khẩu không động thủ.
Ngươi phải chú ý, ngươi nói chuyện là Gia Cát Lượng, ngươi nghĩ bắn thì người liền bắn được sao? Lại giả thuyết, nếu như dễ dàng bị bắn chết như vậy, ai còn dám đứng ở tường thành mà nói nữa đây? Nếu như ta là Gia Cát Lượng, ta nhất định sẽ cân nhắc yếu tố này mà áp dụng biện pháp đề phòng, nói tóm lại, ngươi là không thể dùng thủ đoạn nhỏ mà tính toán Gia Cát Lượng."
A, lại phản bác được một cái nữa? !
Đám người kinh ngạc không thôi, vốn cho Tiếu Lạc là tên cái gì cũng đều không hiểu, bị Quan Y Lâm nắm mũi dẫn đi, kết quả lại có thể nói lời kinh người như vậy, có lý có cứ, lời nói để cho người ta nhịn không được mà phải thán phục.
Trên mặt Dư Kiến Cốc bắt đầu mỉm cười, Tiếu Lạc quả nhiên là để cho hắn có vài phần kính trọng.
Tiếu Lạc không vội không chậm, tiếp tục nói: "Còn có điểm thứ ba ngươi nói, vây thành mà không đánh, đầu tiên, song phương binh lực cách xa, đây là người dùng góc nhìn của người thứ ba để xem, Tư Mã Ý là người trong cuộc thì lại không biết điều này, thứ hai, vạn nhất Gia Cát Lượng thật sự có mai phục, một nội một ngoại giáp công thì làm thế nào? Còn nữa, Gia Cát Lượng túc trí đa mưu.
Am hiểu trận pháp và phát minh sáng tạo, nếu như hắn lợi dụng địa hình phức tạp dùng thủy công, hỏa công, đạo lý binh bại như núi đổ thì mọi người đều biết, một khi gặp khó, toàn bộ quân đội bị hoảng hồn, chạy loạn lên, binh nhiều thì để làm gì, sở dĩ ngươi là Tư Mã Ý, vậy ngươi muốn toàn thân trở ra, hay là được ăn cả ngã về không?"
Toàn bộ phòng học đều yên tĩnh lại, phảng phất như tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Tiếu Lạc quá mạnh mẽ, làm cho người tin phục.
Quan Y Lâm cau mày, cắn môi đỏ theo dõi hắn, sắc mặt xanh tím liên tục, trong thời gian ngắn không tìm thấy nửa câu để phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận