Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Đi qua

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Lúc Tiếu Lạc mở cửa phòng 808 ung dung từ trong mặt đi ra, đám người Khâu Nguyên Kiệt cả kinh không nói ra một câu nào, tất cả đều ngây ngốc nhìn hắn, từ lầu trên cùng của khách sạn nhẩy xuống lầu tám, kẻ như vậy nhất định chính là thần nhân ah, không có người nào dám khinh thường.
"Diêu Bạch Sơn cầm súng phản kháng, ta đánh hắn ngất xỉu, nữ nhân bên trong ta đã hỏi qua rồi, không phải kỹ nữ, cũng là người bị hại." Tiếu Lạc xem như không có gì nói với Khâu Nguyên Kiệt.
"Ngươi không có bị thương chứ?" Khâu Nguyên Kiệt ân cần hỏi một câu.
"Không có!"
Tiếu Lạc gật gật đầu, rồi sau đó không quay đầu lại đi một mạch.
Khâu Nguyên Kiệt tranh thủ thời gian dẫn người tiến vào phòng, khi phát hiện hạ thân Diêu Bạch Sơn bị giẫm nát, trong đũng quần thẩm thấu ra một chất lỏng, tất cả mọi người cảm giác tê cả da đầu.
"Cố ý, tên hỗn đản kia là cố ý!"
La Sương một mực chắc chắn nói, có rất nhiều loại phương thức đánh ngất xỉu người khác, thế nhưng lại dùng loại phương pháp này, nếu không phải cố ý thì là gì nữa.
Bạch Anh, Long Diệp cũng rùng mình một cái, là để cho Diêu Bạch Sơn từ nay không thể phát sinh quan hệ nam nữ nữa rồi, đoạn tử tuyệt tôn ah, quá tàn nhẫn.
Khâu Nguyên Kiệt như có chút suy nghĩ, mắt nhìn Triệu Mộng Kỳ trong phòng, rồi nói: "Mang đi."
. . .
. . .
Lần hành động này, tổng cộng bắt được mười một nhân viên của tổ chức bán hàng đa cấp, lúc nhìn thấy Tiếu Lạc, Quách Thanh Hạc vẫn không thể tin được mắt của mình, tại tinh vân Võ Quán ra tay đánh người, bẻ gẫy chân, chém đứt tay, phạm phải tội ác ngập trời như thế vậy mà không bị cái gì cả, hắn thật sự không cam tâm mà.
Khi Khâu Nguyên Kiệt đi ra, hắn liền chỉ Tiếu Lạc lớn tiếng la hét: "Cảnh quan, nhanh bắt hắn lại, hắn là tội phạm, hắn tàn nhẫn hành hung người tại tinh vân Võ Quán, hắn là ác ma không phải người, nhanh bắt hắn, bắt hắn vào ngồi tù ah!"
Dùng hết sức lực để la hét, rất thống hận muốn Tiếu Lạc bị bắt thành tù nhân.
"Quách Thanh Hạc, ngươi một giảng sư của tổ chức bán hàng đa cấp ở chỗ này vừa ăn cướp vừa la làng ah." Khâu Nguyên Kiệt châm chọc khiêu khích một câu.
"Cảnh quan, xin ngươi tin tưởng ta, hắn thật là tội phạm, không chừng là hắn trốn ra, nhanh . . ."
"Im miệng, hắn là người của cục cảnh sát chúng ta, nói xấu cảnh sát, ngươi muốn tội nặng thêm một bậc sao?"
Không đợi Quách Thanh Hạc nói xong, Bạch Anh liền lạnh lùng cắt ngang, tổ chức bán hàng đa cấp sở dĩ có thể tẩy não lợi hại như vậy, không phải là công lao của những giảng sư này sao, hắn cực kỳ thống hận đối với loại người này, nếu như không có đám giảng sư này tồn tại, tổ chức bán hàng đa cấp căn bản là không thể làm được gì.
Nhân viên cảnh sát?
Quách Thanh Hạc ngạc nhiên há to miệng, giống như là nhìn người ngoài hành tinh như nhìn Tiếu Lạc, trong lúc nhất thời đại não trở nên trống rỗng.
Tiếu Lạc đi tới hướng hắn, thần sắc bình thản: "Đem bạn học cùng lớp vào tổ chức bán hàng đa cấp, ngươi không có một chút nào cảm thấy lương tâm bị cắn rứt hay sao?"
Quách Thanh Hạc sững sờ, chợt giống như nổi điên cười to nói: "Ngươi nói là Triệu Mộng Kỳ, ta nghe nói là nàng từ bỏ ngươi, ngược lại quăng vào vòng tay một tên nhà giàu, loại nữ nhân kia chính là một tiện nữ, nàng đến Hạ Hải tìm ta, ta liền thuận tay giúp ngươi trả thù một lần, nàng sẽ được ngàn người cưỡi vạn người nhảy qua, thế nào, tâm tư ngươi đau? Ngươi chẳng lẽ không phải nên cảm tạ ta sao? Dạng tiện nữ này, nàng nên có kết quả như vậy ah."
Hắn vẫn cảm thấy bản thân bại bởi Tiếu Lạc, bất kỳ phương diện nào cũng đều thua, nhưng bây giờ hắn phát hiện mình vẫn thắng ở một phương diện, chính là Triệu Mộng Kỳ, hắn chà đạp và nhục nhã Triệu Mộng Kỳ, thì tương đương với chà đạp và nhục nhã Tiếu Lạc, giờ khắc này, hắn cảm nhận được mình thật là vui vẻ.
Vừa lúc Triệu Mộng Kỳ bị JC mang ra ngoài nghe thế lời này, sắc mặt trắng bạch, đôi mắt run rẩy dữ dội, bất kể là thân thể hay là linh hồn, đều hứng chịu một sự đả kích nặng nề, nếu như không phải có JC vịn nàng, lúc này nàng cũng bởi vì hai chân mềm nhũn mà co quắp ngồi xuống đất.
Mọi thứ đều là nhân quả báo ứng sao?
Nàng tự nhận là đã lựa chọn được một con đường mới, nghênh tiếp cuộc sống mới của bản thân, hiện thực lại hung hăng tang vào mặt nàng một bạt tai, việc này chứng minh là con đường kia là con đường đi xuống Địa Ngục, từ lúc nàng vứt bỏ Tiếu Lạc, nàng đang từng bước một đọa lạc vào Địa Ngục.
Trên mặt Tiếu Lạc không có một gợn sóng, giống như nhìn thằng hề nhìn Quách Thanh Hạc: "Mặc tây phục cũng không cải biến được sự thật ngươi là một tên cặn bã, kỳ thật mặc kệ ngươi có cặn bã thế nào đi nữa thì đều không liên quan đến ta, nhưng có một chút, ngươi không nên vũ nhục Triệu Mộng Kỳ, nàng là quá khứ của ta, cũng chính là một phần ta, ngươi vũ nhục nàng chẳng khác nào vũ nhục ta."
"Ha ha ha . . . Ta đương nhiên biết là đang vũ nhục ngươi, lão tử chính là muốn vũ nhục ngươi, biết không, con tiện nữ bị mười mấy nam nhân cưỡi qua, ta cũng vậy, nàng là quá khứ của ngươi, ta hận không thể biến nàng thành một chó cái, để cho tất cả nam nhân trên đời tùy ý đùa bỡn." Quách Thanh Hạc cuồng vọng cười to, bộ mặt vặn vẹo như tên điên.
"Tên biến thái này!"
La Sương và các JC khác nghe được cũng cảm thấy rùng mình.
"Những cái tên giảng sư này đầu óc cũng không thanh tỉnh, mười phần là người bệnh tâm thần."
Khâu Nguyên Kiệt nhíu mày đánh giá một câu, lấy hiểu biết của hắn với tổ chức bán hàng đa cấp mà nói, giảng sư chuyên môn tẩy não cho người khác thường đều có tinh thần cuồng nhiệt, hoặc cũng có biểu hiện nhẹ về bệnh tâm thần, tẩy não cho người khác, kết quả cũng tẩy não cho mình luôn.
Quách Thanh Hạc cười, Tiếu Lạc cũng cười theo.
"Ngươi cười cái gì?"
Quách Thanh Hạc không cười, Tiếu Lạc như trước vẫn cười, một loại cười âm trầm, để cho Quách Thanh Hạc cảm giác thấy lạnh cả người.
"Cười ngươi ngu xuẩn đi chọc giận ta."
Tiếu Lạc tung một cước đá vào bụng Quách Thanh Hạc.
Quách Thanh Hạc trực tiếp bay ra sau ba bốn mét, không đợi hắn kịp phản ứng, Tiếu Lạc như một đường tật phong xông tới, nhấc chân phải lên, đạp xuống bắp chân trái hắn.
"Răng rắc ~ "
Tiếng xương cốt bị đứt gẫy vang lên, chân trái lập tức bị bẻ gãy, máu tươi phun tung toé, mảnh xương xuyên thấu da thịt đi ra ngoài, tràng diện máu tanh làm tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ thất sắc.
Quách Thanh Hạc có chút ngây người nhìn chân trái mình bị bẻ gãy, đại não trống rỗng, toàn bộ thế giới nháy mắt tĩnh mịch, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.
Gãy rồi?
Đây là chân của mình? Điều này sao có khả năng!
Ai có thể tiếp nhận chân của mình bị gãy.
Ngây người trong giây lát, cơn đau đớn kịch liệt như thủy triều quét ra toàn thân.
"Ah ~ "
Tiếng kêu thảm thiết thê lương bỗng nhiên vang lên, giống như dã thú bị thương đang gào thét, hai mắt Quách Thanh Hạc nhìn chằm chằm vào chỗ kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh khủng, thân thể run rẩy kịch liệt.
Đám Khâu Nguyên Kiệt cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, mặc dù rất có ác cảm với Quách Thanh Hạc, nhưng vẫn phải tiên lên.
Hắn hét lớn: "Tiếu Lạc, dừng tay!"
"Không liên quan chuyện của các ngươi, thối lui!" Tiếu Lạc quay đầu, ánh mắt lạnh lẻo mắng một tiếng.
Khâu Nguyên Kiệt sửng sốt, ánh mắt Tiếu Lạc lập tức giống như ác quỷ, để cho hắn phải dừng bước theo bản năng.
Tiếu Lạc bước chân tới, vung đùi phải, đột nhiên đánh vào ngực Quách Thanh Hạc, xương sườn bị lực lượng rất kinh khủng tác động vào làm gẫy vài cây xuyên qua lồng ngực Quách Thanh Hạc, máu thịt be bét, trong mồm phun ra một bãi máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận