Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Bắt

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
An Lạc Lạc chưa từng gặp tình huống như thế, bị Mã Chính Phong ném đi, trời đất quay cuồng chỉ biết hét lên thất thanh.
Tiếu Lạc nhíu chặt lông mày, đưa tay một cái chặn ngang ôm lấy An Lạc Lạc đang bay, xoay tròn tại chỗ, vững vàng đem An Lạc Lạc thả xuống.
"Lạc thần. . . . . ."
Ánh mắt An Lạc Lạc mê ly nhìn nam nhân gần trong gang tấc, một trái tim "Rầm rầm" nhảy loạn liên tục, cũng không biết là vì nhận lấy kinh hãi hay vi được nam nhân mình thích ôm vào trong ngực.
"Nơi này không an toàn, mau rời khỏi nơi này!"
Tiếu Lạc băng lãnh nói một câu, thả ra An Lạc Lạc, thân thể hơi cúi xuống, giống như Liệp Báo truy kích hướng Mã Chính Phong chạy trốn.
An Lạc Lạc run rẩy thân thể đứng tại chỗ, đồng tử phóng to đến nửa ngày sau, đồng tử mới chậm rãi co rút lại, gian nan nuốt ngụm nước miếng: "Khinh. . . . . . Khinh công?"
. . . . . .
"Chiêu thứ mười, rất tốt, nhìn ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu."
Chỗ rừng sâu, nắm đấm của Tiếu Lạc cương mãnh mạnh mẽ oanh kích va chạm với Mã Chính Phong, không có chút hồi hộp nào, Mã Chính Phong căn bản không phải đối thủ của hắn lần thứ hai thổ huyết bay ngược ra sau.
"Trở lại!"
Tiếu Lạc trong mắt sát ý phun trào, liên tục hai đòn tổ hợp xung kích tàn nhẫn vào bụng và ngực của Mã Chính Phong.
Mã Chính Phong dường như gặp đầu xe lửa va chạm đã không còn chút sức đánh trả nào, mạnh mẽ dán sát vào một thân cây, giằng co mấy giây thời gian, mới chậm rãi như than bùn nhão rớt xuống, ngã quỵ ở mặt đất, máu tươi từ trong miệng tuôn ra chẩy xuống ngực, hai mắt sợ hãi nhìn Tiếu Lạc.
Hắn chấp hành trải qua trăm lần nhiệm vụ, xưa nay chưa bao giờ gặp tình huống như thế, càng không gặp phải đối thủ kinh khủng như thế.
Vốn cho là năm triệu tiền thù lao có thể dễ dàng lấy được, làm thế nào cũng không nghĩ đến, ở bên người Sở Nguyệt, lại ẩn náu một con đáng sợ quái vật như vậy, để hắn một tia một cơ hội phản kháng cũng không có.
Tiếu Lạc chậm rãi đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn hắn: "Hỏi ngươi một vấn đề, trừ ngươi ra, có còn tên sát thủ nào khác hay không?"
Mã Chính Phong sững sờ, sau đó hừ nhẹ một tiếng: "Không thể trả lời!"
Hắn cảm thấy Tiếu Lạc rất buồn cười cùng khôi hài, vấn đề như vậy mà cũng hỏi được, là muốn sỉ nhục những người làm sát thủ hay sao.
"Ta muốn ngươi nói, thì sẽ không muốn nhận được câu trả lời như vậy." Tiếu Lạc khẽ cười nói.
Một giây sau, sắc mặt đột nhiên sắc lạnh, chân phải giơ lên, sau đó hung hãn đạp lên bàn tay Mã Chính Phong đang chống trên mặt đất.
"Răng rắc ~ răng rắc ~"
Tiếng xương gãy liên tiếp vang lên, tiềng kêu thê lương thảm thiết vang vọng toàn bộ rừng rậm.
Tay đứt ruột đau, đau đớn kịch liệt giống như dòng điện chạy khắp toàn thân, Mã Chính Phong kịch liệt giãy dụa, Tiếu Lạc gắt gao bóp lấy cổ của hắn, sức mạnh khổng lồ để sắc mặt hắn tím bầm, muốn hôn mê.
"Nếu như tiếp tục giãy dụa, năm ngón tay còn lại, ta sẽ giúp ngươi đạp gảy nó!" thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị của Tiếu Lạc vang lên bên tai Mã Chính Phong, để tâm thần của hắn bị sụp đổ, cố nén sợ hãi cùng đau đớn, đình chỉ giãy dụa.
"Không sai, thế mới đúng chứ!"
Tiếu Lạc hài lòng cười cợt, buông lỏng ra cổ của hắn.
"Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc là ai? bên trong bảo tiêu của Sở Vân Hùng tuyệt đối không có ngươi!"
Thanh âm Mã Chính Phong của có chút run rẩy, trước mắt thân thủ của người này hoàn toàn nằm ngoài khả năng nhận thức của hắn, quả thực là mạnh như thần, hơn nữa còn như một Tà Thần tàn nhẫn, đạp gẫy tay chân của người khác mà con mắt cũng không chớp một cái, có thể thấy được hắn tàn nhẫn đến mức độ nào.
"Ngươi thật giống như còn chưa hiểu tình hình, bây giờ là ta hỏi ngươi, mà không phải ngươi hỏi ta."
Tiếu Lạc nhấc chân khỏi mu bàn tay của Mã Chính Phong, năm ngón tay của Mã Chính Phong đã bi bẻ gẫy hoàn toàn, không hề có quy tắc nằm trên đất, xương ngón tay bị bẻ gẫy đâm thủng da thịt, tay trái Mã Chính Phong toàn máu thịt be bét.
"Ta hỏi lần nữa, trừ ngươi ra, có còn tên sát thủ khác hay không?"
"Chuyện này. . . . . . Ta. . . . . ."
Mã Chính Phong rất khó khăn, tuy rằng sẽ không có người khác biết, nhưng hắn thân là sát thủ có tôn nghiêm của mình, nếu như bị bắt còn trả lời câu hỏi của đối phương, hắn sợ là cả đời sẽ bị ám ảnh.
Tiếu Lạc rất không bình tĩnh, trên mặt xẹt qua một tia không thích, chân trái không chút khách khí đạp xuống tay phải của Mã Chính Phong.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết thê thảm đến cực điểm vang vọng rừng rậm, Mã Chính Phong như cá bị bắt lên bờ, đau đớn đến hai mắt hắn nhô ra, xương toàn thân đều co rúm lại.
"Nếu như không muốn triệt để biến thành một kẻ tàn phế, ngươi tốt nhất ở trước lúc ta mất đi tính nhẫn nại trả lời vấn đề của ta." Tiếu Lạc nhẹ giọng nói.
"Ta nói. . . . . . Ta nói. . . . . ." Mã Chính Phong sợ hãi gào thét nói.
Nụ cười Tiếu Lạc giống như là ma quỷ, triệt để đánh sụp tâm lý của hắn, mười ngón bẻ gẫy, đau đớn kịch liệt để nước mắt hắn ào ào ào trào ra.
Tiếu Lạc tựa ở bên cạnh một cái cây, đưa tay hái một mảnh lá xanh, ở trong tay thưởng thức.
Mã Chính Phong sắc mặt trắng bệch, thân thể không bị khống chế rung lên, cũng không dám chậm trễ chút nào, tên trước mắt này chính là ma quỷ, tàn nhẫn đến cực điểm.
"Ta. . . . . . Ta không biết có còn tên sát thủ nào khác hay không, cố chủ cùng chúng ta đều chỉ liên hệ có một lần, hoặc. . . . . . Hay là tin tức ta thất bại truyền tới cố chủ, hắn sẽ lại khác phái người đến."
"Ngươi nói đều là phí lời, một điểm tác dụng đều không có!" động tác trên tay Tiếu Lạc hơi ngưng lại, cau mày nói.
Mã Chính Phong sợ đến toàn thân run run một cái, chỉ lo Tiếu Lạc sẽ lại động thủ với hắn, đại não lúc này nhanh chóng suy nghĩ, nhìn đến cùng còn cái gì tin tức hữu dụng nào có thể làm cho người này hạ thủ lưu tình với mình, đang bị sợ hãi ảnh hưởng, hắn nhớ tới một chuyện.
"Có. . . . . . Có, lúc rời đi văn phòng cố chủ, ta nghe được hắn liên hệ với Hắc Thủy công ty."
"Hắc Thủy công ty?"
Chân mày Tiếu Lạc nhíu chặt hơn , "Để làm gì?"
"Một nơi chuyên môn bồi dưỡng, tổ chức chấp hành nhiệm vụ Lính đánh thuê, ‘Hắc Thủy, có thể Thôn Thiên Địa ’, đây là quảng cáo của công ty bọn hắn." Mã Chính Phong nói.
" Hắc Thủy, có thể Thôn Thiên Địa? Cái quảng cáo chó má." Tiếu Lạc phỉ nhổ một câu.
Mã Chính Phong trên mặt hiện ra một nụ cười khổ, Hắc Thủy là công ty Lính đánh thuê lớn nhất trên thế giới, người ở bên trong không có chỗ nào mà không phải là biến thái, cũng chỉ có quái vật như thế này, mới dám coi khinh Hắc Thủy như vậy.
Lúc này, Cao Dương đi tới nơi này, hô Tiếu Lạc một tiếng: "Tiếu tiên sinh!"
Tiếu Lạc từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại: "Ngươi tới vừa vặn, hắn liền giao cho ngươi xử lý."
Câu nói này khi Mã Chính Phong nghe thấy, tuyệt đối là lời nói êm tai nhất trên thế giới..., nếu như tiếp tục ở cùng Tiếu Lạc, hắn không biết mình có thể chịu những ngược đãi gì nữa, hắn thật sự sợ Tiếu Lạc, e ngại thật sâu từ trong linh hồn.
"Được"
Cao Dương gật đầu đáp một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác thấy rõ tình hình Mã Chính Phong lúc này, cả người không khỏi kinh ngạc.
Máu me đầy mặt, mười ngón bị phế, trên cổ còn có một vết trảo rõ ràng, xương sườn Giống như bị gẫy mất một hai cái, ngực hơi có chút bị lõm vào. . . . . . Mã Chính Phong thê thảm như thế, để hắn được đặc chủng huấn luyện nhìn cũng phải phát sợ, toàn thân chớp mắt nổi lên một tầng nổi da gà.
Nhìn bóng lưng Tiếu Lạc rời đi, trong lòng lẩm bẩm đánh giá một câu: "Thật ác độc!"
Mà Tiếu Lạc cũng buồn bực không ngớt, chính mình lúc nào trở nên ác như vậy, phải biết, trước đây nhìn thấy người khác chảy nhiều máu là hắn cũng có tê cả da đầu, hiện tại đem một người đánh cho thổ huyết, còn đạp gảy mười ngón tay của đối phương, một chút cảm giác khó chịu đều không có, trái lại còn đặc biệt hưng phấn.
Đã biết là thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận