Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Ta là phụ thân của ngươi

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Sát ý ngập trời như sóng to, đây là một loại thế, một loại khí thế tản mát ra từ trên người Tiếu Lạc, không nhìn thấy, sờ không được, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được, mỗi người ở đây, đều đột nhiên cảm giác thấy nhiệt độ nơi này đột nhiên giảm xuống vài độ, không nhịn được run lên.
Hoa Hải Phong tuy rằng sợ hãi với Tiếu Lạc, nhưng hắn thân là Thái Tử Gia của Tập đoàn Hoa Hải, từ nhỏ đến lớn đã sớm thô bạo quen rồi, ngoại trừ có cao thủ Quản Trọng ở bên người, cha của hắn là chỗ dựa lớn nhất của hắn, có tiền có thể thông thiên, mà Tiếu Lạc ở trong mắt hắn, chính là một cục bùn nhão ở tầng thấp của xã hội mà thôi, không đáng sợ.
"Tiếu Lạc, lão tử tìm ngươi nhưng thật là khổ, không nghĩ tới a, Tiếu Như Ý lại là muội muội ngươi, nếu như sớm biết ngươi có một muội muội xinh đẹp như vậy, ta sẽ không cướp Triệu Mộng Kỳ của ngươi làm gì, muội muội ngươi thì tốt hơn nhiều."
"Hoa Hải Phong, ngươi câm miệng cho ta!"
Quản Trọng bỗng nhiên mặt lộ ra sắc mặt giận dữ, giơ tay tát một cái ở trên mặt Hoa Hải Phong đang kiêu ngạo mở lời đối với Tiếu Lạc.
"Đùng ~"
Tiếng đập vang lên lanh lảnh, sức mạnh rất hung, Hoa Hải Phong bị đánh xoay tròn mấy vòng mới bay vào vách tường hành lang, năm dấu ngón tay rõ ràng in trên mặt hắn.
Hai mắt Hoa Hải Phong trợn tròn, bưng mặt rát đau nhìn chòng chọc vào Quản Trọng: "Quản Trọng, ngươi. . . . . . Con mẹ nó ngươi điên rồi. . . . . ."
Bị Quản gia xáng một bạt tai, hắn không thể tin được.
Quản Trọng không để ý đến cái tên chủ nhân ngu xuẩn như lợn này, ngược lại hai tay ôm quyền với Tiếu Lạc nói: "Tiếu Thiếu, tha cho hắn một mạng đi, hắn chỉ nói lời kiêu ngạo, tội không đáng chết a."
Ngôn từ của hắn rất khẩn thiết, Tiếu Lạc mạnh mẽ làm hắn không có một chút xíu sức lực nào, hơn nữa sát khí trên người Tiếu Lạc giống như hóa hình, coi như trước mặt nhiều người như vậy Tiếu Lạc tạm thời sẽ không giết Hoa Hải Phong, thế nhưng khi bị Tiếu Lạc ghi hận, hắn không nghĩ ra ai có năng lực bảo vệ Hoa Hải Phong cả đời.
Tiếu Lạc nhàn nhạt nhìn hắn: "Tốt, phế hắn một chân, chuyện ngày hôm nay ta sẽ không truy cứu!"
Âm thanh lạnh lẽo cứng rắn lãnh đạm, sát ý dạt dào.
Hoa Hải Phong vừa nghe, nhất thời sợ hết hồn, như con chó điên tựa như gầm hét lên: "Họ Tiếu, ngươi cho rằng ngươi là ai a, ngươi chẳng qua là một con cho của xã hội, còn muốn phế một chân của bản thiếu gia, ngươi tin không tin một cú điện thoại là có thể cho ngươi chết không biết vì soa mình chết không."
Tất cả mọi người giờ khắc này đều nhận rõ diện mục chân thật của hắn, một ít nữ sinh vừa bị bề ngoài của hắn lừa dối, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt căm ghét.
Quản Trọng vẫn không để ý đến Hoa Hải Phong, trên mặt lộ ra làm khó dễ vẻ mặt: "Chuyện này. . . . . ."
"Không hạ thủ được?"
Tiếu Lạc hừ lạnh, mắt lộ xem thường, "Xem ra không thể làm gì khác hơn là ta tự mình động thủ."
Tuy rằng tự tay động thủ phế bỏ Hoa Hải Phong có thể sẽ mang cho hắn rất nhiều phiền phức, thế nhưng Tiếu Như Ý và Đường nhân là vảy ngược của hắn, tên Hoa Hải Phong này đụng chạm vảy ngược của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để Hoa Hải Phong bình yên vô sự rời đi.
Nhìn Tiếu Lạc từng bước một đi tới, Quản Trọng đổ mồ hôi lạnh, sau khi cân nhắc lợi và hại, hung hăng cắn răng một cái.
"Không nhọc Tiếu thiếu động thủ!"
Hắn hạ quyết tâm, chậm rãi mang theo một luồng Âm Phong xông về hướng Hoa Hải Phong, trong con ngươi của Hoa Hải Phong phóng to vô hạn, bàn tay phải thành đao, chém lên bắp chân trái của Hoa Hải Phong.
"Răng rắc ~"
Một tiếng xương gãy lanh lảnh vang lên theo tiếng kêu thảm thiết thê lương của Hoa Hải Phong, làm người nghe tê cả da đầu, chân trái của Hoa Hải Phong biến thành hình chữ V.
Phế bỏ một chân Hoa Hải Phong, Quản Trọng quay lại nhìn Tiếu Lạc, làm như đang đợi hắn Thẩm Phán.
"Vì bảo vệ chủ nhân của ngươi, ngươi điên rồi, lần này thì thôi, nếu như còn có lần sau, ta bảo đảm để cho các ngươi hối hận khi xuất hiện ở trên đời."
Tiếu Lạc lạnh lùng nói, sau đó gào to một tiếng, "Cút!"
"Đa tạ Tiếu thiếu khai ân."
Quản Trọng ôm quyền đáp lễ lại, sau đó như được đại xá nâng lên Hoa Hải Phong đang hét thảm nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chân tuy rằng bị chặt gẫy, thế nhưng nếu cứu trị đúng lúc, chẳng mấy chốc Hoa Hải Phong sẽ khôi phục, thậm chí sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng nào, hắn đối với thủ pháp của mình vẫn phi thường tự tin, xương đùi chỉ là đơn thuần đứt rời, cũng không có phát sinh vết rách, vì lẽ đó cứu trị sẽ không quá phiền phức.
Hai người sau khi rời đi, tất cả mọi người trong hành lang đều ngơ ngác nhìn bóng người, hoàn toàn không thể tin được Quản Trọng có thân thủ mạnh mẽ như vậy lại sợ hãi tới nỗi đánh gãy một chân của chủ nhân.
Người này rốt cuộc là ai a?
Mỗi người trong đầu, đều hiện lên sự nghi vấn, có thể làm cho người khác e ngại như vậy, tuyệt đối không phải là một người bình thường.
Tiếu Như Ý cùng Đường nhân đồng dạng cũng khó tin, bọn họ càng ngày càng cảm giác lão ca của mình quá thần bí, mạnh mẽ, cũng tỷ như Tôn Ngọc, bọn họ đã hỏi thăm được, Tôn Ngọc hoàn toàn quên chuyện đã xảy ra ở Giang thành, đoạn ký ức ở Giang thành là trống không, ngay cả cơn nghiện thuốc cũng không còn tái phát.
Đây tuyệt đối không phải là công lao của thầy thuốc, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, là lão ca và Tôn Ngọc ở trong phòng bệnh một buổi tối thì ngày hôm sau Tôn Ngọc mới xảy ra kịch biến, nếu như nói không hề có quan hệ với lão ca của nàng, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
. . . . . .
. . . . . .
Quản Trọng vẫn khiêng Hoa Hải Phong đang kêu gào lên xe, đối với việc Quản Trọng đánh gãy một chân của mình, Hoa Hải Phong cực hận.
"Thiếu gia, ngươi nhịn một chút, ta lập tức dẫn ngươi đi trị liệu."
"Cút mẹ mày đi cho lão tử cái tên chó chết, chờ gặp được cha ta, ta để hắn chôn sống ngươi."
Hoa Hải Phong lại như cái con mụ điên chủi bới Quản Trọng, "Dám đánh gẫy chân của ta, lão tử cho toàn gia của ngươi chôn cùng!"
"Cái tên Tiếu Lạc quá kinh khủng, ta chưa từng thấy người nào có sát khí ngưng tụ thành hình như vậy, nếu như ta không làm như vậy, ngươi bây giờ đã chết dưới tay hắn rồi." Quản Trọng tận tình khuyên nhủ giải thích, đánh gãy chân Hoa Hải Phong, hắn cũng rất đau lòng.
"Ha ha. . . . . . Thật sao? Xem ra lão tử còn phải cảm tạ ngươi."
"Mặc kệ ta làm cái gì, ta đều sẽ không hại ngươi."
Quản Trọng như một cha già hiền lành, đang dạy dỗ con trai của chính mình.
Hắn thật lòng lái xe, lại không phát hiện Hoa Hải Phong lén lút móc ra một cái Tiểu Đao dài mười tấc, phối hợp với đèn đường ở bên ngoài, thân đao tán lộ ra hàn quang lạnh lẽo.
Hoa Hải Phong âm lãnh nở nụ cười: "Lão quản, ta cám ơn ngươi a!"
Cầm tiểu đao trong tay dùng sức đâm vào ngực Quản Trọng, "Phốc" dòng máu hiện lên, lập tức nhuộm đỏ ngực quần của Quản Trọng.
"Thiếu gia, ngươi. . . . . ."
Quản Trọng khẩn cấp phanh xe, nhẫn nhịn đau khống chế ô tô, để tránh khỏi phát sinh bị lật nghiêng.
Khuôn mặt Hoa Hải Phong dữ tợn, xưa nay bị hắn coi như làm một con chó lại cắt đứt một chân của hắn, đây là một nỗi nhục nhã, để hắn mất đi lý trí.
"Ta đang cám ơn ngươi a, làm sao, con chó này không thích phương thức báo đáp của ta?"
Khi đang nói chuyện, hắn lại đâm mạnh mấy đao.
Ngực Quản Trọng trở lên mơ hồ, có vài dao đâm vào trái tim của hắn, cho dù là cao thủ nội lực, cũng là trí mạng.
Ở lúc ô tô dừng lại, hắn mở to mắt, gắt gao nắm lấy tay Hoa Hải Phong: "Hài tử. . . . . . Ta. . . . . . Ta không phải cẩu, ta. . . . . . Ta là phụ thân ngươi a. . . . . ."
Hoa Hải Phong ngẩn ra, thích thú mắng to: "Trung tiện, đánh rắm, ba ta là Hoa Quốc Minh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận