Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Trưởng cửa hàng Lạc Phường

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tiếu Lạc vừa đi ra khỏi cao ốc Tập Đoàn Hoa Dược, điện thoại liền vang lên.
Lấy ra xem xét, là một số xa lạ, nghĩ một chút, rồi nhấn nghe nghe.
"Uy, ngươi tốt, xin hỏi là Tiếu Lạc Tiếu tiên sinh phải không?" Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, dễ nghe êm tai, như hoàng anh xuất cốc.
"Là ta, ngươi là ai?" Tiếu Lạc nhàn nhạt hỏi.
"Tiếu tiên sinh, ta là Ngưng Phù, Đàm Ngưng Phù." Đối phương có vẻ hơi kích động.
Đàm Ngưng Phù?
Tiếu Lạc cẩn thận đem cái tên này tìm một lần trong đầu, phát hiện cũng không có cái ấn tượng gì.
Đàm Ngưng Phù tựa hồ cảm giác được, vội nói: "Chúng ta từng gặp qua, trên phi cơ người tới Hạ Hải."
Vừa nhắc cái này, Tiếu Lạc liền nghĩ tới: "Ngươi là nhân viên phục vụ kia?"
"Ân, đúng vậy, Tiếu tiên sinh cuối cùng nhớ ra rồi." Đàm Ngưng Phù mừng rỡ nói.
"Có chuyện gì sao?"
"Chính là . . . Chính là sự tình của nãi nãi ta. . ."
Đàm Ngưng Phù có chút ngượng ngùng nói, "Nãi nãi ta thường xuyên không có dấu hiệu nào mà té xỉu, đều đã đi qua tất cả bệnh viện ở Hạ Hải rồi, không có tìm ra vấn đề gì, cho nên muốn mời Tiếu tiên sinh tới hỗ trợ."
Nghe nói như thế, Tiếu Lạc liền nhớ tới tất cả, Đàm Ngưng Phù đã từng nhờ hắn chuyện này, mà hắn giống như cũng đáp ứng có thời gian sẽ đi xem giúp.
"Tiếu tiên sinh, ngài bây giờ có thời gian không?" Đàm Ngưng Phù thận trọng hỏi.
Tiếu Lạc cười khổ, nghĩ thầm: Thật đúng là kiếm chuyện cho mình làm ma.
"Ngươi gủi cho ta vị trí, ta lập tức tới ngay."
Tất nhiên đáp ứng rồi, vậy hắn sẽ phải đi làm, đây là nguyên tắc làm việc của hắn.
Đàm Ngưng Phù đại hỉ: "Tốt Tiếu tiên sinh."
Cúp điện thoại, không bao lâu Tiếu Lạc nhận được vị trí của Đàm Ngưng Phù.
Ước chừng nửa giờ sau, Tiếu Lạc lái ô tô đi tới nhà Đàm Ngưng Phù, đó là một cái cư xá cấp trung, vị trí có chênh lệch chút ít, nhưng rất yên tĩnh.
Lầu dưới có đậu một chiếc Porsche, giá trị ước chừng 2 triệu.
Tiếu Lạc không có nhìn nhiều, đẩy cửa xe ra liền đi xuống, mang tới một bộ châm cứu, hắn đổi là năng lực Trung Tây y, Trung y làm chủ, Tây y làm phụ, Trung y trừ bỏ vọng văn vấn thiết, am hiểu nhất chính là châm cứu.
"Tiếu tiên sinh ngươi tới rồi, mau mời vào!"
Đàm Ngưng Phù chờ đợi ở dưới lầu từ sớm, một mái tóc đen nhánh vén cao, lộ ra cần cổ trắng nõn, làm cho nàng lộ ra vẻ phong tình mê người.
Vũi thẳng tắp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, eo thật là nhỏ, bộ ngực hoàn mỹ nàng tạo nên đường cong càng thêm mê người, thân mang một bộ màu áo phông da cam, phía dưới phối hợp một cái quần jean, trên chân là một đôi giày cứng cao màu trắng, cùng bím tóc đuôi ngựa nhìn thật là khả ái và thanh thuần.
Tiếu Lạc gật đầu hỏi thăm một lần, sau đó đi lên lâu.
Dừng lại ở lầu ba, đi vào phòng khách, liền gặp một thanh niên cùng một cái trung niên đang chơi cờ tướng, còn có phụ nhân trung niên đang ở một bên xem cuộc chiến, cười híp mắt nói cái gì đó.
"Cha, mẹ, Tiếu tiên sinh đến rồi." Đàm Ngưng Phù lên tiếng nói.
Nghe thấy lời ấy, ba người liền dừng lại, cười tiến lên đón.
Trung niên phụ nhân chào hỏi: "Mời, Tiếu tiên sinh mời ngồi, ta rót cốc nước cho người."
"Không cần phải khách khí."
Tiếu Lạc trực tiếp cự tuyệt, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Đàm Ngưng Phù, "Nãi nãi ngươi ở đâu?"
Hắn chỉ muốn nhanh lên làm xong việc này, sau đó rời đi, không có quá nhiều quan hệ với Đàm Ngưng Phù, càng không muốn quen biết quá nhiều với người nhà.
"Tiếu tiên sinh, ngươi uống ngụm nước nghỉ ngơi một chút đi." Đàm Ngưng Phù nói.
"Không cần, ta còn có chuyện khác phải làm." Tiếu Lạc nói.
"Cái kia . . . Tốt a, bên này."
Đàm Ngưng Phù hơi có chút thất lạc, nàng không nghĩ tới Tiếu Lạc lại có thái độ như vậy với nàng, nàng cho là mình và Tiếu Lạc là bằng hữu, dù sao hai người cũng từng cùng nhau điều khiển máy bay, để cho máy bay hạ cánh an toàn.
Tiếu Lạc theo nàng đi tới một căn phòng, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một người già nằm ở trên giường, trên người che kín thật tấm chăn mền dầy, mi mắt đóng chặt, bộ dáng rất an tường.
"Nãi nãi ta lại hôn mê, trước kia không bao lâu liền sẽ tỉnh lại, nhưng lần này không giống lắm, hôn mê một ngày một đêm cũng còn không có tỉnh lại, ta đặc biệt lo lắng nàng." Đàm Ngưng Phù bi thương nói.
Hôn mê một ngày một đêm?
Tiếu Lạc không khỏi liếc mắt nhìn phụ mẫu Đàm Ngưng Phù, trong nhà mẹ già đã hôn mê một ngày một đêm, lại còn có thể nhàn nhã chơi cờ tướng.
Phụ nữ trung niên kia lúc này đi tới, lơ đễnh nói: "Tiểu Phù, ngươi đừng lo lắng vớ vẩn, nãi nãi ngươi hôn mê cũng không phải lần một lần hai, mỗi lần không phải như vậy hay sao, không có chuyện gì, qua không bao lâu người sẽ tỉnh lại, coi như tỉnh không được, thì cao tuổi như thế rồi, cũng coi như có cái kết yên lành."
"Mẹ, ngươi sao có thể nói lời như vậy, nãi nãi nhất định sẽ tỉnh lại, nàng có thể sống lâu trăm tuổi, không, trường mệnh ngàn năm."
Đàm Ngưng Phù cắn môi đỏ đáp lại, từ nhỏ là nãi nãi nuôi nàng lớn, nàng đối với nãi nãi còn thân hơn so với cha mẹ, vừa nghĩ tới nãi nãi có thể sẽ vĩnh viễn rời đi, mắt của nàng liền lập tức có nước mắt.
"Đúng đúng đúng, nãi nãi nhất định có thể trường mệnh ngàn năm."
Lúc này, nam tử vừa rồi chơi cờ cùng phụ thân Đàm Ngưng Phù đi tới phụ họa.
Hắn mặc một bộ áo ngắn tay, tóc chải vuốt chỉnh tề, gương mặt trắng tinh, dáng người cũng một mét tám, nhìngiống như một công tử.
Đàm Ngưng Phù không có trả lời hắn, mà là quay đầu, lo lắng nhìn người nằm ở trên giường.
Tiếu Lạc đi vào, vươn tay bắt mạch, Tây y không nhìn ra bệnh có đôi khi Trung y có thể nhìn ra.
"Tiểu Phù, ngươi xác định hắn có thể được? Tuổi còn trẻ liền mà được bắt mạch? công phu bắt mạch, không phải là lão trung y mới am hiểu sảo?" Phụ nữ trung niên bày ra nghi vấn đối với Tiếu Lạc.
Đàm Ngưng Phù can thiệp chuyện bất bình nói: "Mẹ, ta nói bao nhiêu lần rồi, Tiếu tiên sinh ở trên máy bay cứu một người hôn mê ngã xuống đất, năng lực của hắn là tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì."
"Tiểu Phù, xã hội này quá phức tạp đi, ta sợ ngươi bị lừa mà còn không biết, vạn nhất hắn là cố ý tìm cơ hội tiếp cận ngươi thì thế nào, không thể không đề phòng người khác a." Phụ nữ trung niên nhỏ giọng dạy bảo nói.
Đàm Ngưng Phù lười nhác nói chuyện với mẫu thân, thở phì phò nhếch miệng.
"Khụ khụ . . ."
Trung niên nam tử ho khan mấy tiếng nhắc nhở thê tử của mình chú ý, dù sao hiện tại người ta đang ở đây, là tới xem bệnh cho mẫu thân hắn, nói xấu người ta cũng phải chọn thời điểm a.
Phụ nữ trung niên dời chủ đề khác, mắt nhìn thanh niên nam tử, ha ha cười nói: "Tiểu Phù a, ta và cha ngươi rất hài lòng đối với Tiểu Lý, hai người các ngươi lại là đồng học cao trung, đây chính là duyên phận ông trời chú định, ngươi xem Tiểu Lý rất có tiền đồ, đã mua Porsche, bây giờ đang ở Giang Thành đảm nhiệm Trưởng cửa hàng một công ty, có sự nghiệp thành công của mình, đúng rồi Tiểu Lý, ngươi ở Giang Thành đảm nhiệm Trưởng cửa hàng của công ty nào?"
Thanh niên nam tử rất là đắc ý ưỡn ngực: "Hồi bá mẫu, là Giang Thành Lạc Phường."
"Đúng đúng đúng, là Lạc Phường, ngươi xem trí nhớ bá mẫu này, ngươi mới vừa nói xong ta liền quên."
Phụ nữ trung niên vỗ trán một cái, rồi sau đó nhìn Đàm Ngưng Phù thuyết giáo, "Lạc Phường là công ty lớn số một số hai ở Giang Thành, năm ngoái nhiều tin tức liên quan tới nó đều lên đầu đề, tổng tư sản đạt đến hơn năm trăm ức đây, tại Lạc Phường làm Trưởng cửa hàng, tiền lương đãi ngộ cũng không kém, vừa vặn Tiểu Lý lại vừa ý ngươi như thế, đều đến nhà chúng ta mấy bận, các ngươi thành một đối là rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận