Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Nàng ở trong xưởng

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tất cả mọi người đều biết rõ, bên trong mê vụ có một vị tử thần, thân ảnh quỷ dị như u linh, vô tận sợ hãi bao phủ đám phản quân.
"Đột đột đột ~ "
Gia hỏa tan vỡ tinh thần nổ súng bắn phá lung tung, nhưng đại đa số đều là người một nhà bị thương, những tên điên cuồng bắn phá, trên cơ bản đều bắn vào người mình, những người bị bắn trúng người thì hét thảm.
"Trấn định một chút, đều trấn định cho Lão Tử!"
Khamis giơ súng lục lên không bắn một phát, gọi lớn.
Thế nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng gì, đối mặt với một tên đạn pháo cũng đánh không chết, thân hình như u linh, bọn hắn đã không có biện pháp khống chế lý trí của mình, từng người bưng lấy vết thương ngã xuống đất nhưng lại không phát hiện được thân ảnh địch nhân ở đâu, đây là một loại giày vò tinh thần tới cực độ, không có người nào có thể ở bảo trì lý trí dưới tình hướng này.
Tiếng súng càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày đặc, rồi chậm rãi nhỏ dần, càng ngày càng thưa thớt, cái này cho thấy người chết đi càng ngày càng nhiều, mà người sống thì càng ngày càng ít, Khamis mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn đám mê vụ, chỉ có thể nhìn thấy lẻ tẻ mấy người lính đang kêu sợ hãi giơ súng cảnh giới bốn phía, mà trên mặt đất, thì toàn là thi thể.
"Làm sao lại như vậy. . . Làm sao lại như vậy. . ."
Tinh thần của Khamis cũng tới gần biên giới tan vỡ, xuất động hơn tám trăm binh sĩ, hình thành vòng vây từ bốn phương tám hướng để chặn giết một tên chiến sĩ, mà pháo cối cũng đã vận dụng, hao hết sáu bảy mười quả đạn pháo, đối phương lại vẫn hoàn hảo không chút tổn hại nào, hơn nữa thừa dịp cát bụi mà bắt đầu đánh trả, bọn hắn hơn 800 người bị đồ sát.
Tên này còn là nhân loại sao?
Khamis giật mình sửng sốt, hắn có rất nhiều kinh nghiệm sa trường, cũng chưa bao giờ gặp phải loại đối thủ đáng sợ như vầy, nhất định là một đầu quái vật a.
"Đột đột đột ~ "
Bên tai chỉ còn lại thanh âm của một khẩu súng tiểu liên đang bắn phá, nhưng mà không bao lâu, sau đó là một tiếng hét thảm rồi im bặt lại, đám bụi mù dần lắng xuống, tầm mắt chậm rãi trở nên rõ ràng hớn, đến mức ánh mắt co thể nhìn rõ từng thi thể của đám binh lính, máu tươi trên mặt đất hội tụ thành một dòng chẩy, quả thực là máu chảy thành sông.
Không còn một ai đứng vững, 800 người, toàn bộ biến thành thi thể. . .
Khamis trừng lớn hai mắt, mồ hôi lăn xuống từ cái trán, thân thể hắn ở khống chế không nổi run.
Cùng lúc đó, Đường Uyển Điềm trốn ở trong cống thoát nước ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, sau đó nàng liền phát hiện, từ nắp cống chảy xuống một dòng máu tươi.
"A ~ "
Rùng mình, kêu sợ hãi, sợ hãi!
Đường Uyển Điềm sao còn có thể trấn định, đẩy nắp cống như điên, muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng nắp cống bị toái thạch ngăn chặn, hơn nữa trọng lượng cũng không nhẹ, cho dù nàng dùng hết khí lực bú sữa, cũng không đẩy ra được.
"Tiếu Lạc, Tiếu Lạc. . ."
Nàng kêu khóc, không ngừng kêu tên Tiếu Lạc.
So với nàng, Khamis sợ hãi còn nhiều hơn, ở trong tầm mắt hắn, xuất hiện một thân ảnh, mặc đồ rằn ri, tay cầm môt cây chủy thủ từng bước một đi tới chỗ hắn, để Linh Hồn hắn phải run rẩy, con mắt đối phương chỉ có một màu hồng sắc, giống như hai cái đèn lồng đỏ hư vô mờ mịt, như hai con ngươi của Ác Ma, băng lãnh, khát máu.
"Đi chết đi, đồ Ma Quỷ!"
Khamis lấy lại tinh thần gầm thét, hai tay nắm ở khẩu súng, bóp cò súng bắn vào đồ rằn ri.
"Phanh ~" "Phanh ~" "Phanh ~ "
Nổ súng liên tiếp, đến khi bắn sạch đạn trong bang đạn.
Nhưng không có một viên đạn nào đánh trúng đối phương, đối phương giống thuấn di chợt trái chợt phải.
Càng thêm sợ hãi, Khamis vừa rút lui, vừa đổi đạn, nhưng tay chân luống cuống một trận, hộp đạn không được lắp vào bên trong, ngược lại còn thất thủ rơi ở trên mặt đất, hắn vừa mới chuẩn bị xoay người lại để nhặt lên, đã thấy một đôi ủng chiến đứng ở trước mắt, ngẩng đầu, đón nhận cặp mắt màu đỏ kia.
"Phù phù ~ "
Hai chân mềm nhũn, cả người quỳ ở trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn như thác nước.
Thanh âm run rẩy hỏi: "Ngươi. . . Ngươi đến cùng là người hay quỷ?"
"Cái này không trọng yếu, trọng yếu là, ngươi nói cho ta biết, Sarah ở địa phương nào." Tiếu Lạc liếc nhìn hắn, trong lời nói mang theo một cỗ khí thế không cho người khác chống lại.
"Nàng ở. . . Nàng ở trong nhà máy. . ."
Khamis thành thành thật thật trả lời, đối mặt với một tên quái vật, tất cả phòng tuyến đã sụp đổ.
"Ồ!"
Tiếu Lạc không lên tiếng, một giây sau, "Phốc" một tiếng trùy thủ xẹt qua cổ họng Khamis, tốc độ cực nhanh, như là như ánh chớp.
Ở sau khi làm xong, chủy thủ liền bị vứt ở trên mặt đất, Tiếu Lạc quay người rời đi.
Tại chỗ, Khamis quỳ trên mặt đất, hắn hiện tại không cảm giác được một chút đau đớn nào, thậm chí còn tưởng rằng đối phương buông tha cho mình, thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đứng lên, một chất lỏng tuôn ra từ cổ của hắn, hắn vô ý thức đưa tay lên sờ, đưa tới trước mắt xem xét, hai mắt lập tức trừng lớn.
Máu, tất cả đều là máu!
Máu nóng hổi phun tung toé, vô tận đau đớn kéo tới trong nháy mắt, thân thể hắn run rẩy, vô tận hắc ám đang chậm rãi ăn mòn ánh mắt của hắn, tử vong sắp đến.
. . .
. . .
Tiếu Lạc cố sức lắc đầu, cưỡng ép áp chế ý niệm giết chóc này xuống, hăn cũng không biết tại sao mình lại có ý niệm giết choc lớn như thế, có lẽ nó vốn đã tồn tại, chỉ bất quá bị Hệ Thống kích phát ra.
Khi ý niệm giết chóc rút đi giống như thủy triều, đôi mắt hắn cũng khôi phục về màu trắng đen bình thường.
Chỉ là khi tiêu diệt hết tám trăm tên phản quân, bộ mặt hắn dính quá nhiều máu tươi, trên người thì càng không cần nói nhiều.
Đường Uyển Điềm đang kêu khóc gọi bậy, bất thình lình "Bành" một tiếng, nàng lập tức đi tới thế giới ánh sáng, tia sáng tuy không mãnh liệt, thế nhưng đối với nàng mà nói thì nó rất chói mắt, nàng thật vất vả mới nhìn rõ đây là Tiếu Lạc, đang đưa tay cho nàng.
"Tiếu Lạc. . ."
Nữ cường nhân như nàng, lúc này cũng khóc lóc đau khổ rơi lệ, nhìn thấy phải thương tiếc.
"Đi lên!" mặt Tiếu Lạc không biểu tình nhìn nàng hô lên.
"Ừ"
Đường Uyển Điềm bắt lấy tay hắn.
Tiếu Lạc hơi dùng sức, kéo nữ nhân từ trong cống thoát nước lên.
Đợi nhìn thấy thi thể đầy đất, máu chảy thành sông, một cảnh tượng như địa ngục, Đường Uyển Điềm lập tức buông lỏng tay Tiếu Lạc ra, ngồi xổm trên mặt đất "Oa oa" ói lên ói xuống.
Tiếu Lạc không có thúc giục nàng, cho nàng thời gian giảm xóc.
Hắn không phải một người lạm sát, thế nhưng có người muốn hạ sát thủ với hắn, vậy hắn tự nhiên cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận