Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Hiểu lầm

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Hồi tưởng lại thời gian học đại học, Tiếu Lạc chỉ có thể nở nụ cười mà cho qua, cho dù sau này có chạm mặt, cũng chắc chắn sẽ không có quan hệ gì nhiều.
Lúc này cũng sắp mười giờ, Tiểu la lỵ ngủ ở trên đùi Tiếu Lạc đã tỉnh dậy.
"Ba ba, đây là đâu nhi?"
Tiểu la lỵ xoa xoa mắt hỏi.
Trương Đại Sơn cười hắc hắc nói: "Đây là nơi ở của ba ba ngươi."
"Nơi này thật tối a."
Tiểu la lỵ có chút bất an, nằm nhoài trên lưng Tiếu Lạc.
Trương Đại Sơn bĩu môi, chuyển đề tài: "Tiểu nha đầu, đêm nay ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Tiểu la lỵ ngây thơ lên tiếng trả lời.
Trương Đại Sơn cười nói: "Ngươi quá giống với hắn, không ăn chút ra cỏ nào cả, chỉ thích ăn thịt, ha ha ha. . . . . ."
"Mẹ nói, ta đang trong thời kỳ trưởng thành, vì thế phải ăn nhiều thịt." Tiểu la lỵ nói.
"Vậy mẹ ngươi có nói cho ngươi không nên gọi ba ba tầm bậy không?" Trương Đại Sơn cố ý trêu nàng.
Tiểu la lỵ bị hỏi, không biết trả lời như thế nào.
Trương Đại Sơn chỉ chỉ Tiếu Lạc: "Tiểu nha đầu, thành thật nói cho ngươi đi, hắn thật không phải là ba ba ngươi."
"Ngươi nói láo, hắn chính là ba ba của Bối Bối!" Tiểu la lỵ phi thường kích động tranh luận.
"Tại sao ngươi nhận định hắn chính là ngươi ba ba?"
"Bởi vì hắn giống như baba mà Bối Bối nhìn thấy trong mơ." Tiểu la lỵ nói rất ngây thơ, nói rất nghiêm túc.
Nghe nói lời ấy, Tiếu Lạc và Trương Đại Sơn đều sững sờ, trong mộng gặp ba ba? tình huống gì thế này, chẳng lẽ tiểu nha đầu là một hài tử không có ba ba, hình ảnh của ba ba là thấy được ở trong mơ?
Mà lại để cho Tiếu Lạc dở khóc dở cười chính là, tiểu nha đầu nằm mơ thấy ba ba, lại có thể giống hắn như thế, thiệt là quá trùng hợp đi?
"Lão Tiếu, ta hiện tại rốt cục tin vào chuyện duyên phận rồi."
Trương Đại Sơn vỗ vỗ vai Tiếu Lạc, lời nói ý vị sâu xa nói, "Ngươi và tiểu nha đầu nàynếu như không có duyên phận, vậy thì không biết nên giải thích thế nào."
Tiếu Lạc rất là tán thành, một tiểu nha đầu chưa từng gặp mặt, mơ thấy ba ba mà lại có thể giống mình đến như thế, này thật sự rất khó giải thích.
. . . . . .
. . . . . .
Trở lại trong căn phòng thuê, Tiếu Lạc và Trương Đại Sơn không thể không đối nghiêm túc và đang gặp một việc rất khó khan và đau đầu, đó chính là tắm rửa cho Tiểu la lỵ.
Hai người đều là nam nhân thô lỗ, không có kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài tử, cả hai đang luống cuống tay chân ở trong phòng vệ sinh, đặc biệt gội đầu, rõ ràng Tiểu la lỵ đã đáp ứng không gọi thì nàng sẽ không mở mắt, thế nhưng trong quá trình gội đầu nàng vẫn không nhịn được mở mắt ra, kết quả nước gội đầu chảy vào trong mắt của nàng, làm cho Tiểu la lỵ khóc lớn.
Tiếu Lạc liền múc nước rửa mắt cho nàng, cũng không ngừng dỗ dành, mới chậm rãi để Tiểu la lỵ yên tĩnh lại.
"Ta không muốn Đại Sơn ca ca tắm!"
Tiểu la lỵ không trách cứ Tiếu Lạc, ngược lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người Trương Đại Sơn.
Nhìn dáng vẻ ghét bỏ của nàng, trong lòng Trương Đại Sơn bị thương rất nặng.
Thật vất vả mới tắm xong cho Tiểu la lỵ, không có nàng thích hợp cho nàng, Tiếu Lạc liền cống hiến áo sơ mi của mình ra, áo sơ mi trắng mặc ở trên người Tiểu la lỵ, nhìn cũng không quá khó xem, còn có một chút ý nhị đặc biệt.
"Mẹ trứng, ngươi mau mau giúp nàng sấy tóc, bây giờ trời đang lạnh, nếu như bị cảm thì sao có thể chịu được." Trương Đại Sơn nhắc nhở Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc hai tay chống nạnh, phiền muộn nhìn hắn: "Ngươi cứ ngồi ở trên sô pha uống đồ uống, xem ti vi làm một sĩ quan chỉ huy?"
Ý là ngươi có thể cũng động thủ hay không, đừng chuyện gì cũng chỉ có một mình ta làm.
"Lau, tiểu nha đầu này ghét bỏ ta, ta chẳng muốn dây vào." Trương Đại Sơn nói.
Tiếu Lạc nói: "So đo với tiểu nha này, ngươi cũng không kém chút nào?"
Vừa nói với Trương Đại Sơn, cũng lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo, sau đó ngồi ở trên ghế, để Tiểu la lỵ đứng ở trước mặt, cẩn thận tỉ mỉ thổi tóc cho nàng.
"Ba ba, Đại Sơn ca ca tức rồi sao?" Tiểu la lỵ ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ lên hỏi.
Tiếu Lạc cười cợt: "Hắn không tức giận, chỉ là có chút uất ức, không cần để ý đến hắn."
"Nha"
Tiểu la lỵ ngoan ngoãn gật đầu, hai bàn tay trắng như tuyết đặt ở trên đùi Tiếu Lạc, cúi đầu, an tĩnh để Tiếu Lạc thổi tóc cho mình, tựa như rất hưởng thụ quá trình này.
"Mẹ trứng, làm sao mình lại có chút ước ao được giống lão Tiếu nhỉ, lẽ nào ca cũng thích la lỵ?"
Nhìn hình ảnh Tiếu Lạc thổi tóc cho Tiểu la lỵ, Trương Đại Sơn không nhịn được nhíu mày lẩm bẩm một tiếng.
. . . . . .
. . . . . .
Trước khi ngủ, Tiểu la lỵ năn nỉ Tiếu Lạc kể chuyện xưa cho nàng.
Tiếu Lạc không có cách, chỉ biết lấy một câu chuyện《 Con Quạ uống nước 》 hồi tiểu học kể cho nàng nghe.
"Ba ba, con Quạ thật thong minh a." Tiểu la lỵ tràn đầy kinh ngạc.
Tiếu Lạc sờ sờ tóc của nàng, mỉm cười nói: "Đúng vậy a, vì lẽ đó ngươi sau đó gặp phải chuyện gì, cũng có thể như này con Ô Nha như thế khởi động suy nghĩ khỏe mạnh nghĩ biện pháp."
"Ừ, Bối Bối biết rồi." Tiểu la lỵ ngoan ngoãn gật gù.
"Được rồi, nên đi ngủ."
Tiếu Lạc liền tắt đèn, ngủ bên cạnh Tiểu la lỵ.
Tiểu la lỵ nghiêng người ôm lấy cánh tay của hắn, nói tiếng: "Ba ba ngủ ngon."
"Ngủ ngon!"
Tiếu Lạc nghiêng đầu qua c
Hồi tưởng lại quá trình hôm nay gặp phải tiểu nha đầu này, cứ ngỡ là như đang mơ không có chút chân thực nào!
Ai có thể tin tưởng, một bé gái chưa từng gặp mặt, khi nhìn thấy hắn sẽ nhận định hắn là ba ba của nàng, còn ỷ lại hắn như thế?
Khi ngẫm lại, Tiếu Lạc liền không nhịn được cười, phảng phất như Bối Bối này trời sinh có một cố ma lực khiến người ta yêu thích.
. . . . . .
. . . . . .
"Ba ba, ta muốn đi tiểu!"
Ngày thứ hai, phía đông vừa mới nổi lên tia sáng, Tiếu Lạc đã bị Tiểu la lỵ đánh thức rồi.
Vừa mở ra mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt như đúc từ ngọc thạch, Tiểu la lỵ đang lay mình.
Tiếu Lạc lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, dẫn nàng đi vào phòng vệ sinh.
Sau đó từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Trương Đại Sơn nằm nghiêng ở trên sô pha, trên đất còn có rất nhiều giấy ăn, mặt trên tựa hồ còn có chút chất lỏng sềnh sệch.
Tiếu Lạc lúc này hơi nhướng mày, một cước liền đá vào mông Trương Đại Sơn.
"Gào ~"
Trương Đại Sơn kêu thảm thiết giật mình tỉnh lại.
Khi phát hiện là Tiếu Lạc, lúc này nổi giận đùng đùng quát: "Em gái ngươi a, làm sao lại đá ta? Ước ao ghen tỵ vì cặp mông của ca sao?"
Tiếu Lạc chỉ vào đám giấy ăn trên đất, có hỏa khí: "Ngươi giải thích cho lão tử giải thích những khăn giấy này có chuyện gì xảy ra?"
"Giải thích em gái ngươi a giải thích, ta ngày hôm qua cảm mạo chảy nước mũi, dùng để lau nước mũi, đừng nói ngươi nghĩ ta bắn máy bay chứ?" Trương Đại Sơn quát.
Ạch. . . . . .
Lần này cũng đến phiên Tiếu Lạc lúng túng, đúng là hắn tưởng Trương Đại Sơn bắn máy bay, còn ném giấy loạn xạ.
Thấy dáng dấp này, Trương Đại Sơn sao lại không biết hắn hiểu lầm, lúc này nổi trận lôi đình: "Thảo, ngươi mau mau xuống mua một phần bữa sáng tới động viên lão tử ngay, bằng không không để yên cho ngươi!"
Nói xong, tiếp tục nằm xuống ngủ say như chết.
Vừa vặn có cớ để Tiếu Lạc xuống mua bữa ăn sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận