Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Ta là người đi ngang qua thế giới của các ngươi

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải thấy Tiếu Lạc ngã xuống giường liền ngủ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng suy đoán có phải là phát sinh vấn đề khi giao dịch đồng hồ, nhưng lúc này không tiện hỏi, tự giác giảm âm thanh của game xuống, phòng ngừa làm phiền đến Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc ngủ một giấc đến hơn tám giờ tối, ngay cả khi Chu Tiểu Phi và Đinh Khải gọi hắn đi ăn cơm tối hắn đều không dậy, hai người liền mua giúp hắn một phần, nhưng khi hắn thức dậy, cơm nước đã nguội hết, ăn không ngon nữa.
"Lạc ca, ta hỏi Lạc ca cái này, ngươi bị làm sao vậy?" Chu Tiểu Phi hỏi dò.
"Cảm thấy mệt."
Tiếu Lạc duỗi che miệng, "Ngủ một giấc, hiện tại cảm giác tốt hơn rồi."
"Lạc ca, ngươi không phải đi gặp ngừi mua đồng hồ sao, sao mệt như vậy?" Chu Tiểu Phi không rõ.
Đinh Khải đồng dạng nghi hoặc nhìn Tiếu Lạc, nói thật, lúc Tiếu Lạc trở về bọn họ rất là giật mình, bởi vì trên người Tiếu Lạc lộ ra một luồng sát khí nồng đậm, lúc đó bọn họ không dám hỏi nguyên nhân vì sao.
Tiếu Lạc vung tay: "Khỏi phải nói, bị cho leo cây, ta đợi ở đây một buổi trưa."
Hóa ra là như vậy!
Chu Tiểu Phi và Đinh Khải bừng tỉnh, như vậy liền giải thích được tại sao khi Tiếu Lạc trở về vẻ mặt lại không hề dễ chịu chút nào, bị người khác cho leo cây, còn phải đợi ở đó vài giờ, sợ là trong lòng tức sôi ruột, không chút giận lên trên người bọn họ cũng đã tốt lắm rồi.
"Đúng rồi, các ngươi biết ở đâu ngoài trường có bán mì xào mùi vị khá một chút không?" Tiếu Lạc đói bụng, thế nào cũng phải tìm ít thứ lấp đầy bụng.
"Ra cửa lớn trường học quẹo phải tới tiệm Đệ Nhất Gia, mùi vị tuyệt đối ngon." Chu Tiểu Phi lập tức lên tiếng.
Đinh Khải khách sáo một chút, nói: "Lạc ca đừng nghe hắn, hắn là coi trọng nữ nhi của ông chủ quầy hàng, mới nói nhà này ăn rất ngon."
"Con gái ông chủ quầy hàng?" Tiếu Lạc nhíu mày.
"Chính là một cô em mười lăm mười sáu tuổi, thường thường sẽ đi hỗ trợ bán hàng, vẻ mặt luôn vui vẻ, da dẻ rất trắng, lão Chu cho nàng một cái tên, mì xào muội muội." Đinh Khải nói.
"Kẻ ngốc ngươi câm miệng, ta là bởi vì nhìn thấy mì xào muội muội xinh đẹp mới đi mua mì xào hay sao? Ta là loại người như vậy sao?" Chu Tiểu Phi tức giận.
"Ngươi không phải sao?"
"Ta không phải?"
"Ngươi chính là như vậy."
"Em gái ngươi a, ngứa người phải không? Mỗi ngày ở trước mặt Lạc ca nói xấu ta, hình tượng anh minh thần võ của lão tử bị ngươi phá huỷ rồi."
"Đại ngốc bức!"
"Ghm, ta không thể nhẫn nhịn."
. . . . . .
Hai người cuối đánh thành một đoàn, hai người đều sử dụng hầu tử thâu đào, lén tấn công lẫn nhau, người bị công kích thường thường phát sinh âm thanh quái dị, thanh âm kia khỏi nói rất là tiêu hồn.
Tiếu Lạc cả người nổi lên một tầng nổi da gà, than nhẹ một tiếng một mình đi ra khỏi phòng ngủ.
Được Chu Tiểu Phi hướng dẫn, hắn đi tới quầy mì xào, đúng là nhìn thấy một thiếu nữ luôn vui vẻ bận bịu.
Đi tới, gọi một phần thịt xào bánh tết, liền tìm một vị trí ngồi xuống.
Ở Giang thành, quán nhỏ giống như vậy rất nhiều, đừng xem nó không bắt mắt, tháng nào cũng thu vào mấy vạn, hơn nữa đại đa số mỹ thực đều xuất thân từ nơi này.
"Ồ, Lạc thần!"
Đang lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Tiếu Lạc nghe được một làn gió thơm nhàn nhạt, ngay sau đó liền nhìn thấy An Lạc Lạc ngồi xuống vị trí đối diện với mình.
Da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, một mái tóc đen nhánh vắt qua vai, khi cười lên càng them cuốn hút, xinh xắn hoạt bát.
"Lạc thần, ngươi cũng tới nơi này ăn đồ ăn a!" An Lạc Lạc nói.
Tiếu Lạc không khỏi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm: ta làm sao lại không thể ở đây ăn cái gì?
Ngoài miệng lại nói: "An Lạc Lạc, ngươi có chuyện gì sao?"
"Có a, Lạc thần ngươi đã quên, ngươi đã từng đã đáp ứng với ta một chuyện." An Lạc Lạc gật đầu.
"Có sao? Ta đáp ứng ngươi chuyện gì?" Tiếu Lạc cau mày nói.
An Lạc Lạc có chút mất mát bĩu môi: "Ở trường học phía sau núi, không phải ngươi đáp ứng dạy ta công phu sao?"
Hóa ra là việc này a!
Tiếu Lạc xem như là nhớ ra rồi, lúc đó hắn chỉ muốn ứng phó cho qua chuyện, không nghĩ coi là thật, liền quên đi một cách tự nhiên.
Lúng túng nở nụ cười: "Xin lỗi, gần đây sự tình hơi nhiều, quên."
"Không liên quan, Lạc thần chỉ cần chịu dạy ta là được rồi."
An Lạc Lạc bật cười đáng yêu, như tiểu tinh linh không buồn không lo, những buồn phiền sẽ rất nhanh quên đi, "Có câu nói này, chọn ngày không bằng gặp ngày, Lạc thần, không bằng bây giờ ngươi dạy ta đi."
Tiếu Lạc nhíu mày: "Ta còn chưa ăn, chờ ta ăn xong sẽ dạy ngươi được chứ?"
"Có thể đóng gói mà, ngươi vừa ăn một bên dạy ta, hì hì. . . . . ."
An Lạc Lạc hướng bà chủ nói một tiếng, đem Tiếu Lạc này một phần xào bánh tết dùng màu trắng Khoái Xan hộp đóng gói, thuận tiện đem tiền trao rồi.
Tiếu Lạc không còn cách nào từ chối, từ vị trí đứng lên, An Lạc Lạc liền không hề quan tâm tới khác biệt nam nữ tới dắt tay hắn, lôi kéo hắn về sân luyện tập của trường học.
"Ho khan một cái. . . . . . An Lạc Lạc. . . . . ."
"Làm sao rồi?"
"Ngươi có thể hay không buông tay của ta ra?" Tiếu Lạc rất không quen bị một người nữ sinh nắm tay.
An Lạc Lạc cười khúc khích: "Lạc thần ngươi cũng biết ngại ngùng nha, cầm tay cũng sẽ không mang thai, làm gì mà chú ý như thế."
Tiếu Lạc không có gì để nói.
Đi tới thao trường, An Lạc Lạc liền mừng rỡ hỏi: "Lạc thần, ta nên làm như thế nào?"
"Chạy trước hai vòng."
Tiếu Lạc tìm cái ghế đá ngồi xuống, từ từ mở ra hộp đồ ăn.
"A? Chạy hai vòng? Vây quanh sân luyện tập chạy sao?" trên mặt An Lạc Lạc thất sắc.
"Đúng, công phu không phải một sớm một chiều là có thể học được, đầu tiên phải rèn luyện thể năng, đem kiến thức cơ bản luyện thật tốt mới học những thứ khác, ngươi nếu như xem qua series phim bộ đội đặc chủng, thì sẽ biết muốn luyện được một thân bản lĩnh cao cường, cần phải qua huấn luyện như địa ngục." Tiếu Lạc vừa ăn vừa nói.
Con mắt An Lạc Lạc trợn lên nhìn và nói: "Lạc thần, vậy ngươi có biết võ công song tu không, chúng ta đi song tu?"
Nói xong, gò má Hồng Hồng, như quả táo chín đỏ.
Song tu?
"Khặc. . . . . . Ho khan một cái. . . . . ."
Tiếu Lạc bị nghẹn kịch liệt ho khan, hắn cũng không phải con mọt sách một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, lại nói, coi như không biết, Trương Đại Sơn cũng bất tri bất giác quán thâu rất nhiều tri thức phương diện nam nữ cho hắn, song tu hắn tự nhiên biết là có ý gì, không ngoài nam nữ hợp hợp, Âm Dương điều hòa, mục đích đạt đến cộng đồng tiến bộ.
"Lạc thần, ngươi không sao chứ?"
An Lạc Lạc thấy hắn sặc như vậy, liền đập phía sau lưng giúp hắn.
Tiếu Lạc phất tay ngăn nàng lại, nghiêm mặt nói: "An Lạc Lạc, ngươi đến cùng muốn làm gì? Ngươi tường là giống như võ hiệp trên TV sao?"
"Ta không phải đã sớm nói sao, chính là muốn Lạc thần làm bạn trai của ta a." An Lạc Lạc nói.
"Vậy ta cũng sớm nói , hai chúng ta không thích hợp." Tiếu Lạc đem hộp mì xào thả xuống, nghiêm túc nói.
"Tại sao vậy? Có phải là bởi vì ta có một đoạn thời gian với Tống Kiến An, vì lẽ đó ngươi. . . . . ."
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tình yêu với các ngươi là một chuyện rất bình thường, ta không có bất kỳ ý nghĩ nào xem thường các ngươi."
Tiếu Lạc ngắt lời nói, "Ta và các ngươi vốn là không phải là người một thế giới, tham gia cuộc sống của các ngươi cũng là chuyện bất đắc dĩ, ta chỉ là một người đi ngang qua thế giới của các ngươi, chẳng mấy chốc sẽ rời đi, vì lẽ đó, đừng xem ta là ngươi mà ngươi phải yêu, con đường tương lai của ngươi còn dài ."
"Cái gì, Lạc thần, ngươi. . . . . . Ngươi sẽ rời đi?" nụ cười trên mặt An Lạc Lạc lập tức thu lại, toàn bộ thân thể chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận