Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Đi làm việc đi

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đám luật sư mặt đều đỏ lên, bởi vì bọn họ muôn đến đây hù dọa Tiếu Lạc, dù sao nữ nhân và thanh niên tóc bạc kia có bối cảnh không được tốt cho lắm, nếu như phải đến tòa án, bọn họ không chiếm được chỗ tốt nào cả.
"Chúng ta không nói chuyện với ngươi, mau gọi sở trưởng của các ngươi đi ra!" Tên luật sư đeo kính lớn tiếng kêu lên.
Tiếu Lạc trực tiếp bỏ qua, nhìn vào trong phòng tạm giam, nhàn nhạt hỏi: "Vị nữ nhân này, ngươi thật không muốn đi ra?"
Nữ nhân áo xanh cắn răng nói: "Ngươi bồi thường ta năm triệu, lại rập đầu xin lỗi ta thì ta mới đi, bằng không ta nhất định làm lớn việc này, không chỉ muốn ngươi chết, còn muốn toàn bộ đồn Lý Nhân chôn cùng."
"Thật đúng là nữ nhân đầu óc bị nước vào, được, ta tác thành cho ngươi, xét thấy ngươi tụ tập gây sự, sau khi bị ta tạm giữ một ngày vần không hối hận, quyết định kéo dài thời gian tạm giữ."
Tiếu Lạc đóng cửa lại, chạm rãi nhìn đám luật sư nói, "Sau mười bốn ngày các ngươi trở lại nói chuyện tiếp!"
"Ngươi dám?" Tên luật sư đeo kính quát lên.
"Ta có cái gì không dám, nàng tụ tập gây sự, nhân chứng cùng video đều có, tạm giữ nàng để tiến hành giáo dục là điều mà chúng ta không thẹn, các ngươi nếu như không phục, cứ việc đi tố cáo, ta cũng muốn nhìn trên phiên tòa các ngươi sẽ bị như thế nào." Tiếu Lạc thản nhiên nói.
Tên luật sư đeo kính mặt như bị táo bón rất khó coi, lần đầu gặp phải JC ngang như vậy.
Trong lòng Vương Lập Hổ, Diệp Thu và Lưu Thiết Oa rất là thoải mái, ta yêu thích, khà khà!
"Khốn kiếp, ngươi thật sự dám bắt giam ta?"
Nữ nhân áo xanh hoàn toàn biến sắc, ngốc một ngày trong phòng tạm giam đã để cả người nàng rất khó chịu, nếu như lại bị giam mười bốn ngày, nàng không dám tưởng tượng mình có thể phát điên hay không.
"Thật không tiện, ta thật sự dám bắt giam."
Tiếu Lạc hai mắt híp lại, hàn quang hiện lên, "Nam nhân của ngươi gọi là Phong Chí Cường, biệt hiệu ‘ con gián ’, là một tiểu Đường chủ của Long bang, là người phụ trách khu vực này, ta nói không sai chứ?"
"Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết. . . . . ." thân thể nữ nhân áo xanh run lên.
Khóe miệng Tiếu Lạc lộ ra một hình cung, từ trong túi tiền móc ra một USB, cắm vào máy tính, sau đó tìm tới mở một video mở lên, hình ảnh nhân vật chính chính là thanh niên tóc bạc.
Hắn lệ rơi đầy mặt rất đúng ống kính kể ra tội của mình, có mấy nữ nhân chống cự, không phục tùng bọn họ muốn chạy trốn chạy, bị bọn họ đánh chết tươi, sau đó thừa dịp bóng đêm đem vao trong núi chôn đi, hắn còn nói chủ mưu là Phong Chí Cường, mỗi một cô nàng cái mới đến, dám chống cự đều bị Phong Chí Cường làm nhục, sau đó giao cho bọn họ dạy dỗ.
Tiếu Lạc cười lạnh nhìn về phía đám luật sư nói: "Người này cũng là thân chủ của các ngươi, hắn gọi là Từ Tam, hắn chính mồm thừa nhận y theo chỉ thị của Phong Chí Cường đánh chết bốn nữ tử phản kháng bất tuân, xác của các nàng được chôn ở hoang sơn dã lĩnh, các ngươi muốn làm người đại diện cho hắn, biện hộ cho một người mang tội giết người, đầu óc có vấn đề sao?"
Nghe lời ấy, một đám luật sư đã biến thành gan lợn.
Tên luật sư đeo kính lớn tiếng quát: "Không thể, nhất định là ngươi vu oan giá hoạ, Từ Tam tại sao có thể là hung thủ giết người!"
Từ Tam làm sao lại đột nhiên chủ động khai ra việc giết người, quá không tầm thường rồi.
Tiếu Lạc mở ra một cái khác video, hình ảnh chính là ở chỗ hoang sơn dã lĩnh, được Từ Tam xác nhận, tìm được địa điểm chôn xác, đồng thời đào ra đủ 4 xác chết đã biến thành hài cốt.
"Chuyện này. . . . . ."
Tên luật sư đeo kính lúc này ngậm miệng, không nói ra được nửa câu nói đến.
"Các ngươi không phải muốn chứng cứ sao? Ta hiện tại liền cho các ngươi chứng cớ, đúng rồi, vừa nãy là tên nào nói cái Từ Tam là thân chủ của hắn, giơ cái tay để ta nhìn một hồi." Tiếu Lạc cân nhắc cười nói.
Những luật sư này đâu còn dám đứng ra, chỉ cần hai video này cũng đủ để cho Từ Tam lãnh tội giết người rồi, đầu bị lừa đá mới có thể đứng ra biện hộ cho một người mang tội giết người, đồng thời, bọn họ cũng cảm thấy rất lạ, lẽ nào đầu Từ Tam bị lừa đá, bằng không sao lại khai ra việc mình giết người, căn bản là không có lý do giao phó a.
Ai ngờ Tiếu Lạc nắm giữ thuật thôi miên siêu cường, trực tiếp thôi miên Từ Tam, để cho hắn nói ra sự thực.
"Các ngươi còn có lời gì muốn nói không? Nếu như không có liền rời đi, nơi này là đồn JC, nếu như các ngươi tiếp tục ở đây cố tình gây sự ảnh hưởng chúng ta đi chấp pháp, thật không tiện, ta chỉ có thể nhốt các ngươi lại tiếp tục giáo dục, tuyệt đối không nên hoài nghi lời ta nói." Tiếu Lạc thong dong rút USB ra, bỏ vào trong túi.
Một đám luật sư từng cái từng cái lùi về phía sau mấy bước, bọn họ cực kì rõ ràng, JC trước mắt này chính là tên nói được làm được.
"Không nghe chúng ta nói sao, đi nhanh lên!" Vương Lập Hổ hạ lệnh trục khách.
Luật sư tuy rằng rất không cam lòng, cuối cùng vẫn quay đầu rút đi, lúc tới thì hăng hái, coi trời bằng vung, nhưng khi đi thì cúi đầu như con cún.
"Thoải mái, thực sự là quá sung sướng, ha ha ha. . . . . ."
Phùng Ngọc Kỳ ở trong phòng làm việc không nhịn được cười to, hắn còn tưởng rằng lần này thật sự phải hi sinh Tiếu Lạc rồi đó, không nghĩ tới Tiếu Lạc trực tiếp để đám luật sư như ruồi bọ kia ảo não chạy đi, còn đào móc ra bằng chứng phạm tội của Từ Tam, có căn cứ chính xác có thể trực tiếp truyền lệnh bắt Phong Chí Cường.
Chỉ đạo viên thì buồn bực tự nói: "Tiếu Lạc làm thế nào để tên Từ Tam mở miệng vậy, bất kể như thế nào, vào lúc Từ Tam đều không có lý do nói ra việc mình giết người a."
Dựa theo lẽ thường mà nói, Từ Tam hẳn là đang chiếm lý, hai chân đều bị phế bỏ, mặc kệ xuất phát từ loại tình huống nào, Tiếu Lạc nổ súng sẽ phải chịu trừng phạt, nhưng còn bây giờ thì sao, Từ Tam lại chủ động khai ra việc mình giết người, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy.
"Đây chính là chỗ lợi hại của Tiếu Lạc, ngươi mau mau phái người đi địa điểm chôn thi xử lý hiện trường, Phong Chí Cường nhưng là Long bang Đường chủ, xem như là một con cá lớn, con cá lớn này nổi lên mặt nước, sẽ không lý do nếu để bí mật của nó bị chìm xuống nước được." Phùng Ngọc Kỳ cười hắc hắc nói.
. . . . . .
. . . . . .
Bóng đêm giáng lâm, lệnh bắt Phong Chí Cường cũng đã được phê chuẩn.
Phùng Ngọc Kỳ giao toàn quyền cho Tiếu Lạc đi làm: "Tiếu Lạc, đi làm việc đi, bất kỳ ai dám cản trở ngươi phá án, cứ việc bắt về, đem động tĩnh làm lớn, càng lớn càng tốt, xảy ra chuyện gì ta bảo đảm cho ngươi!"
“Vâng”
Tiếu Lạc lĩnh mệnh, hắn đang chờ câu này.
. . . . . .
. . . . . .
"Động tĩnh càng lớn càng tốt? Sở trưởng, ngươi là muốn làm gì a?" Tiếu Lạc sau khi rời đi, chỉ đạo viên liền sợ hãi nhìn Phùng Ngọc Kỳ nói.
"Không phải luôn nói chúng ta không làm được gì sao, vậy này lần chúng ta liền hung hăng tao ra một làn sóng thật lớn!" Phùng Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên, uống một hớp trà, cười mãn ý.
Chỉ đạo viên không thể tin được đây là sở trưởng hắn biết, từ khi Tiếu Lạc tới, hắn liền cảm thấy Phùng Ngọc Kỳ điên rồi, phải nói là trở nên điên cuồng, hoàn toàn không giống như trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận