Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Buông tay

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Còn không có tìm luật sư?
Tô Ly và La Bình Hương cũng là sững sờ ở, nếu như không tìm luật sư khởi tố Cổ Chính Nghĩa, Cổ Chính Nghĩa vì sao lại đột nhiên công khai xin lỗi? Là bởi vì lương tâm?
"Ngươi thực còn không có tìm luật sư khởi tố Cổ Chính Nghĩa?" Tô Ly muốn xác nhận một lần nữa.
Sài Chí Anh gật đầu: "Đúng vậy a, an bài họp báo đã để cho ta loay hoay tối cả mặt mũi, ngươi xem, ta ngay cả uống ngụm nước cũng phải đến nơi này."
"Vậy tại sao Cổ Chính Nghĩa lại xin lỗi lỷ?" La Bình Hương theo bản năng hỏi ra.
"Cái gì? Cổ Chính Nghĩa xin lỗi Ly Ly?" Sài Chí Anh lộ ra vẻ kinh ngạc.
La Bình Hương nói: "Đúng vậy Chí Anh tỷ, trên microblogging hắn phát ra một bài, viết bài xin lỗi hơn một trăm chữ đây, công khai nói xin lỗi với tỷ."
Nghe vậy, Sài Chí Anh vội vàng lấy điện thoại ra đăng nhập microblogging, kinh ngạc nói: "Thật đúng là vậy, Cổ Chính Nghĩa bị gì vậy, trong vòng một đêm đột nhiên lại đổi tính?"
Hiển nhiên, nàng đối với việc Cổ Chính Nghĩa công khai xin lỗi là phi thường ngoài ý muốn, phải biết, hôm qua Cổ Chính Nghĩa chửi bậy nhục mạ Tô Ly như thế nào, phát rồ như chó điên, thế nào lại đột nhiên xin lỗi, cái này thật sự là để cho người ta không biết nên khóc hay cười.
"Hắn phát ngôn trên mạng xã hội như vậy tạo thành ảnh hưởng cực xấu, có lẽ bị các ban ngành liên quan cảnh cáo." La Bình Hương suy đoán nói.
"Được rồi, không đề cập tới tên hỗn đản kia, việc này để xuốngđi."
Sài Chí Anh buông chén trà không xuống, "Ly Ly, họp báo ngày mai là phi thường trọng yếu, trực tiếp quan hệ đến ngươi có thể thuận lợi thoát khỏi cơn phong ba này hay không, mặc kệ những ký giả kia hỏi cái gì, bất kể như thế nào ngươi cũng không cần thừa nhận mình đã kết hôn, cắn chặt răng nói đây chẳng qua là bằng hữu bình thường.
Ngươi biết, không kết hôn cùng kết hôn có ảnh hưởng như thế nào đối với một nữ minh tinh, chỉ cần để cho quảng đại quần chúng tin tưởng ngươi vẫn còn độc thân, đừng nói là kết hôn, ngay cả bạn trai cũng không có, trận này dư luận này sẽ lập tức được tiêu trừ."
Tô Ly cũng không trả lời nàng, ánh mắt kinh ngạc nhìn một chỗ xuất thần.
...
...
Tiếu Lạc rời khỏi nơi ở của Cổ Chính Nghĩa, liền đi lung tung trong Hạ Hải không có mục đích nào.
Bất kể là bảng LED quảng cáo của cửa hàng tổng hợp hay là tiệm bán báo chí ven đường, hoặc là người đang đi trên đường, đều có thể thấy được tin tức liên quan tới Tô Ly ở khắp nơi, tựa như toàn bộ thế giới đều bởi vì Tô Ly lừa gạt mà trách cứ.
Đeo lên vương miện, thì sẽ có gánh nặng rất lớn!
Tuy nói Tô Ly và hắn vì một trận sai lầm mà ở bên nhau, nhưng không cải biến được sự thật là vợ trên danh nghĩa của hắn, tâm tình Tiếu Lạc rất khó chịu, xúc động muốn hủy diệt cả thế giới này.
Lúc này, Cơ Tư Dĩnh gọi điện thoại tới.
"Tư Dĩnh." Tiếu Lạc kết nối.
"Tiếu Lạc tiên sinh, nghe thanh âm ngài giống rất phiền não, là bởi vì Tô Ly tiểu thư sao?" Cơ Tư Dĩnh hỏi.
Tiếu Lạc thở dài: "Xem như thế đi." Sau đó lại nói, "Ngươi ăn cơm chưa?"
"Còn không có."
"Vậy đi ăn chung a."
"Tốt, ta lập tức tới ngay."
Cơ Tư Dĩnh cúp điện thoại, sau hai mươi phút, nàng lái một chiếc xe tới vị trí Tiếu Lạc, nhân mà Tiếu Lạc đeo có công năng định vị, nàng hai mươi bốn giờ đều có thể xác định vị trí cụ thể của Tiếu Lạc.
Nàng mang một bộ váy màu lam, làn da trắng nõn, cặp chân thon dài, dáng người thướt tha, không khoa trương nhưng cũng linh lung, mang một bộ trang sức trang nhã, ngũ quan tinh xảo tựa như tranh thủy mặc, tinh tế tỉ mỉ mà mang theo khí chất cổ điển ưu nhã, một mái tóc dài, mang khí chất xuất trần.
Mà rất hiển nhiên, nàng đạ tỉ mỉ chuẩn bị trước khi tới đây!
Nói thật, thời điểm ở lạc thôn, Tiếu Lạc đã động tâm đối với nữ nhân này, hắn thậm chí còn cho là mình thích nàng, thế nhưng từ khi triền miên cùng Tô Ly, sau đó bị Tô Ly dùng một tấm giấy hôn thú buộc chung một chỗ, hắn liền không còn nghĩ như vậy nữa, đến bây giờ hắn phát hiện, nếu như Tô Ly và Cơ Tư Dĩnh đồng thời rơi xuống nước, hắn nhất định sẽ phóng tới Tô Ly trước tiên.
Tại cẩn thận nhìn Cơ Tư Dĩnh qua một lần, Tiếu Lạc đột nhiên phát hiện không còn thấy vòng ngọc trên cổ tay phải của nàng, theo bản năng liền hỏi: "Tư Dĩnh, vòng tay đâu?"
Cơ Tư Dĩnh khẽ giật mình, thân thể lay động, nghĩ thầm: Tiếu Lạc tiên sinh quả nhiên là tới đòi vòng tay.
Sau đó nói: "Ta tháo nó xuống rồi."
Vừa nói, từ trong túi quần móc ra một cái hộp tinh xảo, đưa tới trước mặt Tiếu Lạc mở ra, bên trong chính là vòng ngọc tổ truyền của Tiếu gia.
"Đã tới thời điểm vật quy nguyên chủ." Cơ Tư Dĩnh cưỡng ép gạt ra một nụ cười.
Tiếu Lạc ngẩn người, lắc đầu nói: "Tư Dĩnh, ta hôm nay bảo ngươi đi ra thuần túy là đi ăn chung, không phải ý tứ này."
"Ta biết, thế nhưng vòng tay vốn nên vật quy nguyên chủ nha." Cơ Tư Dĩnh kiên cường nói.
Là liên lạc viên của Tiếu Lạc, nàng sao lại không biết mấy ngày hôm nay Tiếu Lạc làm gì, Tiếu Lạc bảo vệ Tô Ly, hơn nữa còn vì Tô Ly mà bực bội, nàng hiểu, Tiếu Lạc ưa thích Tô Ly, nàng không có cơ hội.
Nàng trực tiếp đem hộp đưa vào tay Tiếu Lạc, thu hồi ánh mắt lưu luyến, ngược lại cho Tiếu Lạc một nụ cười chúc phúc.
Cầm hộp ở trong tay, Tiếu Lạc có cảm giác trĩu nặng, lúc đầu tâm tình cũng rất nặng, lúc này lại nặng hơn, không nói được, hắn trong thời gian ngắn đều không biết nên nói cái gì.
Cơ Tư Dĩnh nhìn người nam nhân trước mắt này, ấn tượng đầu tiên của nàng đối với hắn là trên tư liệucủa NSA, nhìn hắn hành động tại Giang Thành, nàng cảm thấy nam nhân này là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, rất tàn nhẫn, hiếu sát, huyết tinh, nhưng tại lạc thôn hai người sinh hoạt một đoạn thời gian, nàng rất nhanh liền cải biến cái nhìn đối với hắn, đó là có hiếu tâm, có trách nhiệm, có trách nhiệm nam nhân, mặc dù sát khí rất nặng, thế nhưng lại có một cỗ hạo nhiên chính khí.
Tại buổi tối tết nguyên tiêu kia, nàng quên không được bờ vai kiên cường của nam nhân này, nếu như có thể, nàng hi vọng thời gian vĩnh viễn có thể dừng lại ở buổi tối kia.
Thế nhưng ngay giờ khắc này, nàng muốn triệt để buông nam nhân này ra, đột nhiên cảm giác trái tim mình thật đau, không khống chế được trong đôi mắt bắt đầu có một tầng sương mù, sau đó nước mắt đảo quanh khéo mắt.
"Tư Dĩnh ..."
Tiếu Lạc thấy con mắt nàng đỏ lên, không khỏi quan tâm gọi nàng một tiếng.
Cơ Tư Dĩnh xoay người, tranh thủ thời gian lau đi nước mắt, an ủi: "Ta không sao, mới vừa rồi là bị gió thổi hạt cát vào trong mắt, Tiếu Lạc tiên sinh, ta đột nhiên nghĩ tới còn có chuyện khẩn yếu phải đi xử lý, lần này không thể bồi ngài đi ăn cơm, ta ... Ta đi trước ..."
Nói xong, vội vàng mở cửa xe ngồi lên chỗ ngồi lái xe, sau đó khởi động ô tô rời đi.
Nàng không thể ở chỗ này nữa, không thể lại ở lại bên người Tiếu Lạc, bởi vì nàng biết nàng sẽ khống chế không nổi mà rơi lệ, nàng không muốn bị Tiếu Lạc thấy được nàng yếu ớt như vậy, nhưng lái xe ra một khoảng cách, từ trong kính chiếu hậu nhìn thoáng qua chỗ Tiếu Lạc đứng, nước mắt rơi xuống như mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận