Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Đòi mạng

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Truyền thụ một bài giảng tiền thù lao thấp nhất là 50 ngàn, mỗi tháng một bài giảng để tính, một năm cũng thu nhập ít nhất sáu trăm ngàn, mọi người ngoại trừ ước ao, còn kính ngưỡng Quách Thanh Hạc, dù sao cũng là lớp trưởng, thời kì còn học đại học đã biểu hiện ra năng lực không tầm thường, từng buôn bán, chơi đùa cổ phiếu.
Mọi người đã quen ngước nhìn Quách Thanh Hạc, vì thế trong lòng cũng không khó hiểu, giống như Quách Thanh Hạc nên như vậy, mức sống sẽ luôn tốt hơn so với bọn họ, đây là chuyện đương nhiên, nếu như Quách Thanh Hạc sống còn không được, thì việc này mới không bình thường.
"Đường mỹ nữ, hình như ngươi không hăng hái lắm a, từ khi ngồi xuống đã không nói câu nào, có tâm sự gì sao?" Trương Đại Sơn đem câu chuyện chuyển tới trên người Đường Uyển.
"Đúng vậy Uyển uyển , ngươi là bí thư chi bộ, người đứng thứ hai, bây giờ ngươi đang làm gì?" Những người khác phụ họa theo.
Đường Uyển thở dài một hơi: "Ta là một tác giả, chuyên môn viết bản thảo tin tức, mỗi tuần phải đúng hạn nộp lên một phần bản thảo tin tức, rất là khổ đây."
"Bản thảo tin tức? Có phải là phần mềm tin tức trên điện thoại không?" Có một nữ sinh hỏi.
Đường Uyển gật gù, hút một hơi nước trái cây: "Ừ, chính là loại tin tức này."
“Tức là ngươi là người viết các tin tức giật gân rồi đăng lên mạng ah?”
Đường Uyển trợn tròn mắt, nhưng lại phong tình vạn chúng: "A Thủy, ngươi muốn ăn đòn đúng không? Cái gì gọi tin tức giật gân, tất cả đều là tin tức thật đã được xác minh, không có bất kỳ sai lệch nào."
"Vậy gần nhất ngươi viết tin tức đây?" Trương Đại Sơn trêu ghẹo nói.
Đường Uyển suy nghĩ một chút, không có che giấu, trả lời: "Liên quan với ông chủ Lạc phường."
Vừa nghe lời ấy, Trương Đại Sơn suýt chút nữa đem bia trong miệng phun ra ngoài, nghĩ thầm: cũng quá đúng dịp đi.
Theo bản năng nhìn về phía Tiếu Lạc.
Biểu hiện của Tiếu Lạc cũng hơi hơi đổi một chút, có điều rất nhanh liền bình tĩnh lại, tiếp tục cho Tiểu la lỵ dùng bữa, mình cũng ăn.
Triệu Mộng Kỳ biết tất cả, nhưng nàng biết Tiếu Lạc không thích trở thành tiêu điểm, cho nên nàng sẽ không nói lung tung.
"Nói tới “3000 Lạc Thủy”, đến bây giờ ta còn cảm thấy chưa đã nghiền."
"Đúng vậy a Đúng vậy a, khẩu chiến quần hùng, có thể làm cho trăm vạn fan của Cổ Chánh nghĩa không nói được gì."
"Điều này cũng không phải là việc chủ yếu nhất, chủ yếu nhất là cuối cùng Cổ Chánh nghĩa bị bức ép phải tổ chức họp báo công khai xin lỗi Lạc phường, khẩn cầu quần chúng tha thứ, có người nói hắn vì thế mà phải bỏ ra 30 triệu để bồi thường, đúng là hả lòng hả dạ."
Đề tài là “3000 Lạc Thủy”, mọi người liền vui vẻ nghị luận, toàn bộ bầu không khí trong phòng bị bị kéo trong nháy mắt.
"Uyển uyển , ngươi có bức ảnh nào của “3000 Lạc Thủy” không? Hắn là thần tượng của ta a, ta đã chú ý hắn, nếu như ngươi có thể viết ra tin tức liên quan với hắn, ta lập tức lấy thân báo đáp." Hồ Thủy Bình nói.
Bên trong phòng liền ồn ào lên.
"A Thủy, ngươi coi lại đi, ngươi so sách chiều cao với Uyển uyển đi, đứng cùng một chỗ với Uyển uyển, ngươi có cảm giác mình giống Thổ Hành tôn không." Có người cười nói.
Đường Uyển cũng như an ủi hài tử sờ đầu Hồ Thủy Bình, híp mắt cười nói: "Ngoan, đừng quậy, đợi lát nữa tỷ tỷ mua kẹo đường cho ngươi ăn."
"Tỷ tỷ, ta muốn có kẹo đường."
Tiểu la lỵ nghe được chữ đường này, liền không nhịn được kêu lên.
Mọi người thấy nàng hồn nhiên đáng yêu như vậy, cũng cười lớn không ngớt.
Chỉ có trên mặt Hồ Thủy Bình xuất hiện một tia hắc khí, không nói ra được.
. . . . . .
. . . . . .
Sau khi cơm nước no nê, liền ra sảnh hát karaoke.
Thiết bị hát có hệ thống tự động chấm điểm, chỉ cần hát xong, nó sẽ tự động cho điểm, một trăm phân là điểm tối đa, 60 là đạt yêu cầu.
Tần Quế Nguyệt hát bài Thủy Mộc Niên Hoa 《 một đời có ngươi 》, khi tiếng ca vang vọng, Triệu Mộng Kỳ không kìm chế được nỗi nòng, nước mắt mơ hồ, thất thanh bắt đầu khóc toáng lên, bài hát này, làm cho nàng nhớ tới lúc ở bên cạnh Tiếu Lạc, từng hình ảnh đều rõ ràng như thế, đụng vào linh hồn của nàng.
Mọi người dồn dập khuyên bảo, Tần Quế Nguyệt thì lại hung hăng trợn mắt nhìn Tiếu Lạc, cho rằng là do Tiếu Lạc thương tổn, bằng không Triệu Mộng Kỳ sẽ không gào khóc bi thương như thế.
"Ta đề nghị, chúng ta thi hát đi, tất cả mọi người chọn một ca khúc, hát xong xem điểm, người nào điểm cao nhất là thắng, mọi người xem sao?" Quách Thanh Hạc thấy bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, vội vàng đưa ra việc thi hát.
"Cái này được, có điều người thắng trận nên có phần thưởng mới được, bằng không sẽ không hứng thú a." Trương Đại Sơn nói.
Quách Thanh Hạc suy tư chốc lát, sau đó nâng lên gọng kính nói: "Như vậy, chúng ta mỗi người góp hai trăm, sẽ có khoảng hơn hai ngàn, phần thưởng đệ nhất là 1200, Đệ Nhị thưởng 800, Đệ Tam thưởng 400."
"Lớp trưởng, ngươi muốn ta nộp hai trăm thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải tổ chức thì ca hát." Hồ Thủy Bình trực tiếp đem hai trăm vỗ lên bàn, như là chịu oan ức rất lớn.
Mọi người cười lớn, bởi vì ai cũng biết Hồ Thủy Bình hát không tốt, người khác hát lấy tiền, hắn hát là mất tiền, là đòi mạng, còn khó hơn nghe so với hòa thượng đọc kinh.
"A Thủy đừng ủ rũ như thế, vạn nhất hệ thống chấm điểm không thích giọng của mọi người, mà lại thích giọng hát của ngươi thì sao, vậy ngươi sẽ là Đệ Nhất a." Trương Đại Sơn vỗ vỗ bờ vai của hắn, ở bên cạnh nói mát.
"Mẹ kiếp, ngươi luôn đáng ghét như vậy, không đả kích ta sẽ chết a, cút!" Hồ Thủy Bình căm tức cực kỳ.
Khi gom đủ tiền thưởng, lập tức liền bắt đầu hát.
Mọi người đẩy Hồ Thủy Bình ra hát đầu tiên, không vì cái gì khác, vì có thể tìm chút niềm vui.
Hồ Thủy Bình cũng rất yêu thích giúp vui cho mọi người, liền chọn bài 《 Dù Chết Vẫn Muốn Yêu 》, sau khi hát, tất cả mọi người đều bưng kín lỗ tai.
Tiếu Lạc che lỗ tai giúp Tiểu la lỵ, kết quả chính mình phải chịu tội, cái tên này mà hát thì đúng là không khen được cái gì, không có một câu nào đúng lời.
Cuối cùng khi hệ thống cho điểm, mọi người liền cười phá lên.
"Mẹ trứng, hạt lớn như vậy mà hệ thống cho có 11 điểm, ha ha ha. . . . . ." Trương Đại Sơn phình bụng cười to.
Hồ Thủy Bình lại lộ ra bản mặt oan ức, bĩu môi.
Kết quả mọi người cười càng vui vẻ hơn, có người cười chẩy cả nước mắt.
Tiếp theo là Tần Quế Nguyệt, nàng thuộc về loại mạch bá, chọn một bài tiếng Anh《it’s Amazing》, giọng rất lợi hại, khẩu ngữ cũng tương đối khá, khiến người ta nghe được như mê như say, sau khi hát xong, hệ thống đánh giá 98 điểm.
"Ta đi, này còn so cài gì nữa a, Đệ Nhất không phải là Quế Nguyệt thì còn có thể là ai."
"Không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi sao, đã quên rồi ah? thời đại học Quế Nguyệt đảm nhiệm đội ca hát đó."
"Làm sao sẽ quên, chỉ có điều đây là hệ thống chấm điểm, cũng không phải người chấm điểm, ta còn tưởng rằng sẽ có may mắn."
Mọi người không khỏi kinh ngạc thất sắc, 98 điểm, khiến người ta tuyệt vọng.
"Ngày hôm nay cổ họng không tốt lắm, nếu như bình thường, bài hát này ta có thể đạt điểm tối đa." Tần Quế Nguyệt có chút tiếc hận nói, nàng cũng không có nói mạnh miệng, thường thường nàng phi thường tự tin hát bài này.
Mọi người ngạc nhiên, Hồ Thủy Bình trực tiếp kêu to kháng nghị: "Lớp trưởng, ta cảm giác không ai có thể so được, mau đưa 1200 cho Quế Nguyệt đi, ta không muốn bị tổn thương nữa."
"Ha ha ha. . . . . ."
Nhìn hắn oan ức như vậy, lại không nhịn được cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận