Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Học Viện Mộ Thành

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đẩy KP đi các đạo hữu, cho xin cái TOP nào.
---------------------------------------------------
"Dĩ nhiên không phải, ngươi xem ta không phải sống thật tốt sao." U Linh lập tức liền phủ quyết.
Nghe nói lời ấy, áp hoàng mới lặng yên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Hoàn hảo không cần mỗi ngày đều hút máu, như vậy vẫn có thể tiếp nhận.
Ở trên đường đi Mộ thành, Tiếu Lạc và U Linh không có trò chuyện một câu.
Sợ hãi ánh mặt trời, lại yêu thích ánh trăng, nếu như thụ thương, buổi chiều để cho ánh trăng chiếu lên người liền có thể nhanh khỏi hơn, có hiệu quả như ngâm ở trong máu tươi, mà máu tươi đối với Hấp Huyết Tộc mà nói, cũng không phải là nhu yếu phẩm.
Nếu mà không nên
Mà U Linh và Louis cùng Lai Tư Đặc chỉ là huynh muội cùng cha khác mẹ, U Linh biết gì sẽ nói với Tiếu Lạc, không có giấu giếm, nói cho hắn biết mẫu thân của nàng thật ra là nhân loại.
Tiếu Lạc bừng tỉnh, rốt cuộc biết vì sao U Linh có thể khắc chế thiên tính của Hấp Huyết Tộc, đó là thân thể có một nửa là người, nhưng đồng thời có thể chất biến thái của Hấp Huyết Tộc.
"Vậy mẹ gia ngươi đâu nè, hình như chưa thấy nàng a?" Áp hoàng tò mò nói.
U Linh ngẩn người, trong mắt lóe lên rồi biến mất, lập tức cười nói: "Thời điểm Mẹ ta sinh ta vì khó sinh, sinh hạ ta sau đó không bao lâu liền bệnh chết."
Áp hoàng cảm giác mình hỏi cái vấn đề ngu xuẩn, nói: "Cái kia, xin lỗi a tiểu nha đầu, ta không biết mẹ già ngươi..."
"Không có việc gì, bản cô nương sớm đã nhìn thấu." U Linh nói.
Tiếu Lạc thì dùng long đao gõ xuống lung nó, nói: "Ngươi có thể hay không đừng nói từ mẹ già, không biết cái từ 'Mẫu thân' sao?"
"DCM, mẹ già và mẫu thân không phải là một ý sao?" Áp hoàng đảo cặp mắt trắng dã nói.
"Mẹ già ngươi!" Tiếu Lạc nói.
Áp hoàng nhất thời bão nổi: "Tiểu tử trời đánh, ngươi mắng chửi người nào?"
"Mẹ ngươi!" Tiếu Lạc sửa lời nói.
"Con mẹ nó còn mắng? Có tin ta bãi công hay không, từ nơi này ngã xuống?" Áp Hoàng Khí cực đạo.
Tiếu Lạc nhắm mắt lại dưỡng thần, không chấp nhặt với nó .
"Xì ~ "
U Linh bị chọc cho cười khẽ ra, híp trăng non trạng mắt hạnh: "Lạc Lạc đẹp trai, tiểu áp, hai người các ngươi rất vui nha."
"Có cái rắm, tiểu nha đầu, ngươi đừng gọi ta là tiểu áp được chưa, thật khó nghe, ta không phải đã nói với ngươi sao, ta hơn năm trăm tuổi, ngươi phải gọi ta một tiếng áp gia gia." Áp hoàng đạo.
"Tốt tiểu áp, tuân mệnh tiểu áp!" U Linh thiên chân vô tà gật đầu nói.
"PHỐC ~ "
Áp hoàng trong ý thức mình đã phun máu tươi.
...
...
Trên đời có thiên lý mã, ngày đi nghìn dặm, mà áp hoàng lại là áp vạn dặm, một ngày có thể bay được vạn dặm, đương nhiên, đây là nó vừa bay vừa chơi, nếu đem hết toàn lực, thì tốc độ tang lên gấp đôi.
Rời khỏi Hắc Ám Sâm Lâm, lại phi hành hướng bắc ước chừng nửa giờ, liền thấy được một tòa thành trì to lớn đứng lặng ở mặt đất, vân vụ lượn lờ, có tiên hạc thỉnh thoảng bay qua không trung, chính là Mộ thành.
"Oa, đây là Mộ thành sao? Thật lớn a!"
U Linh rất tò mò, dù sao vẫn chỉ là co nương mười sáu tuổi, hơn nữa chưa hề rời khỏi Hắc Ám Sâm Lâm, tất cả các thứ bên ngoài đối với nàng mà nói đều là mới lạ.
"Cực kỳ to lớn, nhưng bản áp vì sao cảm thấy nó giống áp muội vậy nè?" Áp hoàng có sức tưởng tượng kinh người, từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy Mộ thành có hình một con vit cái.
"Ngươi phát xuân?" Tiếu Lạc bất thình lình nói móc nó một câu.
"Tiểu tử trời đánh ngươi mới phát xuân, cả nhà ngươi đều phát xuân, chính ngươi nhìn kỹ một chút, có đúng Mộ thành giống một con vịt hay không." Áp hoàng nổi trận lôi đình nói.
"Ta ngược lại cảm thấy nó như một con công con gà." Tiếu Lạc nói.
"DCM , ta..."
Áp hoàng vốn định phản bác vài câu, bất quá bị Tiếu Lạc đề tỉnh, khoan hãy nói, Mộ thành nhìn quả thực giống như một con công con gà mà không phải một con vit cái, trong lòng không khỏi âm thầm đắn đo: Chẳng lẽ mình thực sự đến thời điểm phát tình?
Nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ta nói nó như áp muội, ngươi cắn ta a."
Tiếu Lạc nhíu mày, chuyển đề tài: "Được rồi, đi xuống, chúng ta đi bộ vào thành."
Muốn không gây chuyện, khiêm tốn mới là vương đạo, nếu để cho áp hoàng chở hắn và U Linh bay thẳng vào Mộ thành, sợ là chỉ khoảng nửa khắc liền trở thành tiêu điểm mọi người chú ý.
"Chỉ biết chỉ huy ta!"
Áp hoàng oán trách một tiếng, nhưng vẫn rất nghe lời hạ xuống mặt đất, chờ U Linh và Tiếu Lạc xuống, nó liền khôi phục về hình thái nhỏ nhắn đáng yêu, đứng trên vai U Linh.
Vào cánh cửa thành không cần bất luận cái nghiệm chứng gì, để cho Tiếu Lạc ngạc nhiên là, thủ thành không phải là binh sĩ mặc áo giáp, mà là mặc đồng phục học viên, nữ có nam có, y phục của bọn họ đều có phù hiệu trên tay áo, phù hiệu trên tay áo in là "Học Viện Mộ Thành " bốn cái chữ lớn.
Tiến vào bên trong thành, cũng phát hiện tuần tra chính là Học Viện Mộ Thành, mỗi người khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không giận tự uy, để cho người ta không dám nhích về phía trước.
Không lẽ thống trì địa vực này chính là Học Viện Mộ Thành?
Tiếu Lạc khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm suy đoán, dù sao nơi này cách Tử Nguyệt Động Thiên hơn sáu mươi bảy mươi vạn cây số, Tả Hướng Minh cũng không tới nơi đây, cho nên lộ tuyến trên bản đồ cũng không có ghi rõ thống trị Mộ thành là thế lực nào, nhưng nhìn tình huống như vậy, tám chín phần mười chính là Học Viện Mộ Thành.
Bên trong Mộ thành rất là náo nhiệt, có biểu diễn xiếc ảo thuật, có buôn bán, cũng có mua dị thú, mua dị thú tự nhiên là dong binh.
U Linh đều hết sức cảm thấy hứng thú với mọi thứ, chỉ chốc lát sau liền mua rất nhiều thứ, cái gì mà son nước, áo gấm vải vóc, con rối em bé rồi..., tất cả đều bỏ vào trong không gian giới chỉ của áp hoàng, tay trái bung dù, tay phải thì cầm bốn năm xâu đường hồ lô, ăn kinh khủng dễ sợ.
Cũng may Tử Nguyệt Động Thiên cho Tiếu Lạc rất nhiều tiền.
Áp hoàng và U Linh yêu thích nhất, đó chính là ăn, U Linh ăn gì nó cũng ăn theo, đương nhiên không cách bỏ đầy bụng được.
Thông qua truyền tống trận thì, U Linh yêu cầu một cái nghiệm chứng thân phận, đi qua hỏi, Tiếu Lạc rất nhanh tìm được đội chế tác thân phận giả, ít tiền liền làm xong.
"Đói bụng, tìm một cửa tiệm ăn một chút gì đó đi?." Tiếu Lạc nói với U Linh.
"Tốt tốt, đồ đạc bên ngoài thật sự là ăn quá ngon, ta chưa bao giờ ăn ngon như vậy." U Linh mừng rỡ nói.
"Vậy thì ăn nhiều một chút."
Tiếu Lạc ha hả cười nói, nhìn xung quanh cái miệng nhỏ nhắn nàng đầy vết đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận