Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Cung giương hết đà

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
【bến tàu Giang Thành】
Phong Vô Ngân không nghĩ tới rằng mình đã chạy trốn tới khu Đông Nam nhưng Long bang vẫn không chịu buông tha cho bọn họ, lại phái hơn 100 người tới giết bọn hắn, bên cạnh bến tàu có một kho, hắn và bốn vị huynh đệ chỉ có thể làm chó cùng rứt giậu, tuy có thể đánh, nhưng cũng không dịch lại hơn một trăm tên cầm dao bầu trong tay.
lầu một đã không còn cách nào bảo vệ, đám người bọn họ lùi tới sân thượng lầu hai, sau đó cố thủ ở cửa cầu thang.
Đôi tay Phong Vô Ngân nhiễm bao nhiêu máu chính hắn cũng nhớ không rõ, chỉ biết là đoạn đường này, ít nhất có mười mấy lưu manh của Long bang chết ở trong tay hắn, dao bầu trong tay nhuộm đỏ máu tươi.
"Ngươi mới vừa gọi điện thoại cho người nào?" một người quát lên.
Tiểu Ngũ hồi đáp: "Tiếu. . . . . . Tiếu Lạc."
"Mụ nội nó, ngươi gọi cho hắn làm gì?"
"Gọi hắn giúp chúng ta một chút."
Phong Vô Ngân một cước đạp Tiểu Ngũ ngã xuống đất: "Ngươi sao lại nhờ vả hắn?"
Đám người bọn họ đều là đi đối phó Tiếu Lạc, hiện tại lại xin Tiếu Lạc tiếp viện, hắn cảm giác mặt mình sắp bốc hỏa.
"Nhưng chúng ta chỉ có hắn có thể nhờ giúp đở!" Tiểu Ngũ oan ức nói.
"Vô liêm sỉ, đây là đang cầu viện sao, ngươi đây là đang gọi hắn lại đây chịu chết."
Phong Vô Ngân giận dữ, hơn một trăm tên cầm đao, Tiếu Lạc đến rồi có thể làm gì, có thể làm gì, có thể đánh ngã hơn trăm người sao? Đây là chuyện cười cấp quốc tế rồi, một người có biết đánh nhau tốt dến như thế nào thì cũng tuyệt đối không thể đánh thắng hơn một trăm người a.
Tiểu Ngũ không có nói chuyện, nhưng bọn hắn thật sự chỉ còn Tiếu Lạc là có thể dựa vào, Tiếu Lạc lợi hại như vậy, có lẽ có năng lực cứu bọn họ.
Lúc này, hơn trăm tên luu manh tay cầm đao côn tràn vào kho, như được huấn luyện nghiêm chỉnh tản ra hai bên, bao quanh lầu hai.
Phong Vô Ngân lập tức thủ giữ cầu thang, máu me khắp người, nhưng như một cái đinh không thể lay động.
Một người một đao, đội trời đạp đất!
Hơn trăm tên lưu manh thì có một tên đầu trọc làm thủ lĩnh, mặc một bộ hắc trang như Hỏa Vân Tà Thần, hắn ngồi ở trên ghế, móc lỗ mũi nói: "Còn có cần phải gắng gượng như vậy sao?" móc lỗ mũi xong, búng ngón tay búng bay cục cút mũi đi như viên đạn, "Đầu hàng đi, ta cho các ngươi toàn thây."
Tên gọi là báo ca đúng bên cạnh, hắn nhìn chằm chằm Phong Vô Ngân: "Tên hai lúa chết tiệt, ta nói rồi năm người các ngươi một tên cũng đừng hòng rời khỏi Giang Thành, hiện tại biết Long bang chúng ta lợi hại như thế nào chưa."
"Sớm biết như vậy, lần trước ta nên trực tiếp quất chết ngươi." Phong Vô Ngân khinh thường nhìn hắn, lạnh lùng nở nụ cười.
Tên này nói: "Thật sao? Đáng tiếc a, ngươi mất đi cơ hội đó rồi, chỉ một chút nữa thôi, ngươi cùng bốn huynh đệ của người sẽ trở thành thức ăn cho cá."
"Cũng không nhất định ah!" Phong Vô Ngân nhếch miệng cười cợt.
"U a, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, tiểu tử, ngươi biết đây là ai không?"
Tên hói đầu đứng lên, nhận một cậy kem từ trong tay một tên bên cạnh, miệng hắn rất lớn, hàm răng cũng tốt, một cây kem bị hắn cắn hơn một nửa, phát tiếng vang giòn tan.
"Mụ nội nó quản ngươi là ai, nếu dám xông lên, lão tử liền một đao kết liễu ngươi!" Phong Vô Ngân giơ dao bầu trong tay lên, mũi đao nhắm thẳng vào tên troc đầu nói.
"Có can đảm, có khí phách, đúng là đại hán tử."
Tên trọc đầu nhai nát cây kem nuốt xuống, dùng ngón tay cái chỉ chính mình, lớn tiếng cười nói, "Nhớ kỹ, gia tân là Giang Hổ, Long bang Chấp Pháp đường Đường chủ, chết rồi muốn báo thù cứ đến tìm gia, lên, đưa bọn họ ra đi!"
"Giết!"
Thu được mệnh lệnh từ Giang Hổ, hơn ba mươi tên như là một đám linh cẩu xông lên trên.
" a ~"
Phong Vô Ngân bạo rống một tiếng, một cái chân sắt lấy tư thế Hoành Tảo Thiên Quân hung hăng quét ra, năm tên cầm thiết côn đứng mũi chịu sào, nửa người dưới đang theo đà lao lên, nửa người trên như đũng mạnh vào một bức tường vô hình, hét lên thê thảm bay về phía sau.
Thiết côn tung bay, năm người va lưng xuống mặt đất.
Phong Vô Ngân thừa thắng truy kích, thân thể lại đột nhiên lao ra ngoài, mạnh mẽ va trúng lồng ngực một người, xương ngực người kia sụp xuống, miệng phun máu tươi bay ra ngoài.
"Muốn mạng của lão tử? Vậy thì hã chuẩn bị cùng lão tử xuống Địa ngục đi!"
Phong Vô Ngân lau một mặt đầy máu tươi, giống như một con trâu điên xông lên trên.
Bốn người khác cũng phát rồ bảo vệ lan can, không cho người Long bang bò lên lan can chiếm lĩnh sân thượng, bốn người trên người chịu rất nhiều thương tích, giết đến quần áo rách nát, máu me khắp người, giờ khắc này, có người vịn lan can hướng về chếch một bên đâm về phía Phong Vô Ngân.
Tiểu Ngũ lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Phong ca cẩn thận!"
Gầm rú vọt tớ đánh bay tên đánh lén, nhưng trên người cũng nhiều hơn một cái miệng máu, phía sau lưng một cái vết thương từ vai kéo dài đến cuối, nhìn thấy mà giật mình.
Phong Vô Ngân phát điên, giơ tay chém xuống, cứu lại Tiểu Ngũ kề cận cái chết, gầm hét lên: "Mụ nội nó, các ngươi lên trên cho ta, ta chết các ngươi mới được chết!"
Tiểu Ngũ đau đến nhe răng trợn mắt, thầm hô mình thật vô dụng, nhưng vẫn nghe theo Phong Vô Ngân, trợ về lầu hai sân thượng.
Phong Vô Ngân dữ tợn gào lên, bỗng nhiên lao ra mấy mét, ánh đao tung bay, vài tiếng kêu thảm thiết phá không vang lên.
"A ~"
Nơi yêu nhất của phòng tuến của nhưng tên Long bang, theo tiếng kêu thảm thiết vang vọng mà đổ nát, Phong Vô Ngân liều mạng một hơi, giống như mãnh hổ xông vào bầy cừu, thủ đoạn linh hoạt xoay chuyển, hai cái dao bầu biến ảo thành một màn ánh sáng gió thổi không lọt, cự ly mười mấy thước, dòng máu bắn toé, không ngừng có người ngã xuống, tiếp theo lại thong dong giết trở về.
Một tên to con cầm đại đao trong tay gào thét ngăn đường, cho rằng chống đỡ được Phong Vô Ngân.
Phong Vô Ngân cười gằn mãnh liệt vung cổ tay, trở tay chính là một đao chém vào cổ tên này, tiếp theo thuận thế rút đao.
"Phốc ~"
Dòng máu nóng bỏng bay tung tóe ra, thân thể 180 cân xoay tròn tại chỗ một vòng rồi ngã xuống mặt đất, dòng máu tự trên cổ hắn "Ục ục" trào ra không ngừng.
"Tiểu tử, có chút thực lực, gia xem ngươi là một hán tử cho ngươi một cơ hội sống sót, như vậy, ngươi chém đầu bốn tên huynh đệ của người, sau đó đầu hàng, gia bỏ qua ngươi, còn cho ngươi làm thủ hạ dưới tay gia, sao nào?" Giang Hổ nhìn năm người Phong Vô Ngân âm hiểm cười nói.
"Nằm mơ!"
Phong Vô Ngân hướng trên đất phun miếng nước bọt, "Chúng ta là huynh đệ sinh tử, ngươi cho rằng chút thủ đoạn là có thể để chúng ta tự giết lẫn nhau sao? Tên trọc đầu, đừng gọi bọn hắn đi tìm cái chết, ngươi có can đảm đánh một trận với ta không?"
"Ngươi một thân man lực quả thật không tệ, có điều còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta." Giang Hổ móc lỗ mũi, trong ánh mắt thể hiện sự miệt thị cùng xem thường.
"Có đủ hay không cách, đánh qua liền biết!"
Phong Vô Ngân hét lớn một tiếng, nắn bước lao nhanh, như là một con Liệp Báo hung hăng nhào tới Giang Hổ.
Chém bốn năm tên chặn đường, một tiếng rống to nhảy lên thật cao, dao bầu trong tay vẽ ra trên không trung một đạo vòng cung hung hãn đến cực điểm, hướng đầu Giang Hổ chém mạnh xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận