Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Giao lưu tâm đắc

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Lão Dư, miệng của ngươi quá thúi nha, ngươi đừng bêu xấu ta nữa được không."
Quản Đồng kia vội vàng lên tiếng.
Dư Kiến Cốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc hắn một cái, cảnh cáo nói: "Ngươi cđừng làm hư Tiếu Lạc, dám làm hư hắn, ta thiến ngươi."
"Cái này quá oan uổng, căn bản cũng không cần ta làm a, Đại Sơn đã làm hết rồi." Quản Đồng móc móc lỗ mũi xem thường nói.
"..." Tiếu Lạc im lặng.
Dư Kiến Cốc trực tiếp gõ lên đầu Quản Đồng: "Ngươi cho rằng Tiếu Lạc không biết tiến thối giống như ngươi, suốt ngày chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày, ta nhớ được rất rõ ràng, thành tích tổng hợp của hắn là đứng hàng đầu trong lớp, còn cầm học bổng một lần, ta nói có đúng không Tiếu Lạc?"
"Đều là chuyện đã qua, không nghĩ tới Dư lão sư còn nhớ rõ."
Tiếu Lạc cũng là âm thầm bội phục trí nhớ của Dư Kiến Cốc, thế mà lại nhớ kỹ hắn đạt được học bổng, thời điểm năm thứ nhất đại học xác thực có nhận một lần, là giải đặc biệt, về sau bởi vì làm việc ngoài giờ, thành tích hạ xuống, liền vô duyên với học bổng.
"Học sinh có thành tích tốt và thành tích kém có thể để lão sư ấn tượng, đúng, tiểu tử Trương Đại Sơn hiện tại như thế nào nồi?" Dư Kiến Cốc chủ động nhắc tới Trương Đại Sơn.
"Tạm được, mở một công ty ở Giang Thành." Tiếu Lạc nói.
Lạc phường tuy nói là của hắn, nhưng trên danh nghĩa là của Trương Đại Sơn, hắn lui khỏi vị trí phía sau màn, trên thực tế tương đương là đại cổ đông của Lạc phường.
Dư Kiến Cốc kinh ngạc không thôi: "Tiểu tử thúi kia quá tốt ah, mở công ty tại Giang Thành, rất đáng gờm, ngươi với hắn có quan hệ tốt như vậy, chắc hẳn ngươi cũng có chức vị không thấp a?"
"Có thể chen mồm vào được." Tiếu Lạc khiêm tốn nói.
"Không sai không sai, thời đại học kì ta nhìn kỹ hai người các ngươi, các ngươi quả nhiên không có khiến ta thất vọng." Dư Kiến Cốc vỗ vai Tiếu Lạc tán thưởng nói.
Quản Đồng bất thình lình chen một câu: "Lão Dư, lần trước ngươi cũng nói như vậy với các học sinh khác ah."
Dư Kiến Cốc như muốn nổ đầu: "Không nói lời nào không ai coi ngươi là câm điếc!"
"Lão Dư, ta muốn vẽ cái vòng nguyền rủa ngươi bị hói." Quản Đồng ủy khuất nói.
Vừa nghe đến hai chữ 'Đầu Hói' này, Dư Kiến Cốc liền giống hồ ly bị đạp phải đuôi nổi trận lôi đình, sắc mặt đỏ lên nhìn Quản Đồng nói: "Tiểu tử hồn đạm, ta nói tại sao gần đây tóc rung nhanh như vậy, nguyên lai là ngươi nguyền rủa ta, tin hay không lão tử chơi chết ngươi!"
"Bớt giận bớt giận a, sinh khí lớn như vậy lại càng dễ gây rụng tóc..."
"Ngươi còn nói, lại nói rụng tóc ta thật chơi chết ngươi a!"
Dư Kiến Cốc tức sùi bọt mép, hoàn toàn không có bộ dáng lão sư.
"Dư lão sư tốt!"
Lúc này, bên cạnh trải đi tới hai ba nữ sinh, hướng hắn lên tiếng chào hỏi.
Dư Kiến Cốc lập tức liền từ trạng thái bão nổi khôi phục lại, sửa lại cổ áo một chút, tiếu dung chân thành gật đầu thăm hỏi: "Các ngươi tốt."
Tiếu Lạc thấy liền dở khóc dở cười, trước kia sao lại không có phát hiện chủ nhiệm lớp là một người như thế.
...
...
Ba người cùng một chỗ ăn bữa trưa, Dư Kiến Cốc liền nói với Tiếu Lạc: "Tiếu Lạc, ngươi từ trường học ra ngoài cũng bốn năm, tích lũy kinh nghiệm xã hội cung tương đối, sau này có họp lớp, ngươi chia sẻ với học đệ học muội một chút kinh nghiệm, để bọn hắn sớm chuẩn bị tốt khi bước vào xã hội, bọn hắn cũng đang học kỳ cuối rồi."
"Dư lão sư, cái này. . ."
Tiếu Lạc rất khó khăn, hắn từ trước đến nay không thích trò chuyện với người khác, có thể nói ít đi một câu liền nói ít đi một câu, giờ đột nhiên muốn hắn đối diện với năm mươi sáu mươi người mà giảng đại đạo lý, đây là một việc khó với hắn.
"Đừng có áp lực, chính là nhận thức một chút với học đệ học muội, nói lại ký ức khắc sau nhất khi ngươi ở trong xã hội là được."
Dư Kiến Cốc mặt mỉm cười, nắm tay đặt trên bờ vai Tiếu Lạc, ánh mắt chân thành tha thiết và thành khẩn, "Coi như giúp ta một việc đi, đám tiểu tử kia quá nhảy, chủ nhiệm như ta nói mà bọn hắn không nghe, nhưng nếu như đổi thành một người học trưởng có sự nghiệp thành công, hiệu quả liền không giống, ta hi vọng về sau bọn họ có thể đánh ra một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, không giống ai đó chỉ đi kéo chân sau."
Nói đến chỗ này, có thâm ý nhìn thoáng qua Quản Đồng ở bên cạnh đang ngây ngô cười.
Quản Đồng sững sờ, liền trợn mắt nói: "Lão Dư ngươi nhìn ta làm cái gì, đến cùng là có ý tứ gì."
"Quản Đồng đồng học, ngươi có phần này giác ngộ, lão sư rất vui mừng a." Dư Kiến Cốc dùng sức đập hai lần vào bờ vai của hắn.
"Lão Dư hồn đạm!"
Sắc mặt Quản Đồng đen lại.
Tiếu Lạc gượng cười hai tiếng, có thể nói đến mức này, hắn thật đúng là không thể cự tuyệt, dù sao cũng là chủ nhiệm lớp bốn năm đại học.
...
...
Hai giờ chiều, Tiếu Lạc và Quản Đồng theo Dư Kiến Cốc đi tới lớp học.
Quản Đồng là kẻ già đời, rất có danh tiến trong khoa, cho nên hắn phải tham gia vào buổi học này.
Dư Kiến Cốc đem một vài sự tình muốn giảng giải cho học sinh xong, liền gọi Tiếu Lạc đi vào, cường điệu giới thiệu Tiếu Lạc: "Các bạn học, đây là học trưởng của các ngươi, hắn gọi Tiếu Lạc, hiện nay là một trong những sáng lập của một công ty bánh ngọt ở Giang Thành, năm nay đi vào Hạ Hải, chuẩn bị lập một chi nhánh ở Hạ Hải."
Nghe hắn giới thiệu, nam sinh và nữ sinh đều có biểu lộ khác nhau, có sùng bái, có hiếu kì, có kinh ngạc, đương nhiên, cũng có khịt mũi coi thường.
"Hiện tại, liền để hắn giao lưu trao đổi kinh nghiệm và tâm đắc cùng với mọi người, mọi người hoan nghênh!" Dư Kiến Cốc dẫn đầu vỗ tay.
Khoa quản lý Công trình vỗ tay theo, rất nhiệt liệt.
Tiếng vỗ tay qua đi, liền có người châu đầu ghé tai.
“Tốt nghiệp 4 năm không phải là cùng khóa với thiên tài 8 năm hay sao?”
Rất nhiều người nhìn về phía Quản Đồng ngồi ở bàn cuối chơi điện thoại, mà 'Tám năm' là ngoại hiệu của hắn mà mọi người đặt cho, chế giễu hắn học đại học tám năm, đương nhiên, không chừng về sau còn phải đổi thành chín năm hoặc là mười năm.
Tiếu Lạc đứng trên bục giảng, nhìn từng khuôn mặt non nớt, trong nội tâm bùi ngùi mãi không thôi, bởi vì hắn đã từng cũng ngồi tại đây, Dư Kiến Cốc đứng ở phía trên, loại cảm giác phảng phất như cách một thế hệ.
Hắn mỉm cười, sẽ không luống cuống, lạnh nhạt tự nhiên mà nói: "Kỳ thật ta cũng không biết nên nói gì với mọi người, liền nói một chút về hai điểm tiếc nuối nhất của ta đi."
"Tiêu học trưởng, ngươi không phải nhân sĩ thành công sao? Làm sao lại có tiếc nuối?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận