Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Thả ta xuống

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Liệt Hỏa Chưởng! ! !"
Gạch đá bắn tung toé, đánh vỡ một bức tường Dương Nguyên Trung ngoan cường vọt ra, vết thương chồng chất, toàn thân đẫm máu, thế nhưng khí tức trên thân lại càng thêm âm trầm khủng bố, mặt mũi khóe mắt, vô cùng dữ tợn, đối với Tiếu Lạc sát ý giống như thực chất hóa, giống như từng đạo lưỡi đao băng, theo Liệt Hỏa Chưởng trùng kích hướng Tiếu Lạc.
"Hừ ~ "
Tiếu Lạc hừ lạnh một tiếng, trong phút chốc xuất hiện cách năm bước, không thể thấy chút đình trệ nào, khi Dương Nguyên Trung lấy lại tinh thần, phát hiện hắn đã tới phía sau mình.
Trong lòng Tô Ly xuất hiện một cảm xúc sợ hãi, tốc độ di chuyển của Tiếu Lạc nhanh đến mức để cho nàng không thấy rõ lắm, phiêu động như quỷ ảnh, nhìn như chậm chạp, lại trong nháy mắt xuất hiện ở một phương vị khác, giống như thuấn di vậy.
Gia hỏa này rốt cuộc là ai?
Hắn không phải là tới từ một sơn thôn sao?
Làm sao có được năng lực khó tin như thế?
Trong bất tri bất giác, Tiếu Lạc trong mắt của nàng có một tấm màn che bí ẩn, nam nhân này cho tới bay giờ luôn mang lại rung động tâm linh cho nàng.
Dương Nguyên Trung cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng dù sao hắn cũng khác với thường nhân, sống chết trước mắt, cấp tốc hoàn hồn, trong tiếng rống giận quay người trùng kích, uy lực cương mãnh như kinh lôi xuất kích.
"Bành ~ "
Quyền chưởng giao kích kịch liệt, hung mãnh hơn so với vừa rồi.
"Răng rắc răng rắc ~ "
Một cỗ đại lực phản chấn ngược lại, xương cốt cánh tay phải của Dương Nguyên Trung bạo liệt thành từng khúc, đau tê tâm liệt phế quét qua toàn thân, Dương Nguyên Trung kêu thê lương thảm thiết lui lại.
"Ngươi ỷ lại Liệt Hỏa Chưởng phế!"
Lãnh ngạnh thanh âm bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Dương Nguyên Trung, Dương Nguyên Trung ngẩng đầu, phát hiện nguyên bản Tiếu Lạc ở phía trước đẫ biến mất không thấy nữa, tất nhiên là tới phía sau của hắn rồi.
Rùng mình, tên oắt con này làm chuyện gì vậy?
Làm sao có được tốc độ kinh khủng như vậy?
Không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng thối lui thân thể, lần thứ hai quay người vung tay trái xuất kích.
Nhưng mà, tả chưởng chụp về phía sau lưng lại không có chạm được vào đối thủ, giống như vỗ một chưởng vào hư không, không có bất kỳ cảm giác nào.
"Phốc ~ "
Tiếu Lạc như u linh đã đi tới bên người hắn song trảo từ trên cao hạ xuống, thẳng đến tay trái, trảo phong sắc nhọn khảm vào mu bàn tay Dương Nguyên Trung, bốn cái lỗ sâu đủ thấy xương đột nhiên xuất hiện, máu tươi nồng đậm phun tung toé ra, đau đớn để cho Dương Nguyên Trung kêu thảm thiết không thôi.
Tiếu Lạc phát ra cười lạnh một tiếng, móng vuốt giống rắn sờ đến cổ, năm ngón tay chăm chú chế trụ, sau đó cường thế hướng trên mặt đất một nhấn.
"Oanh ~ "
Gáy Dương Nguyên Trung chạm kịch liệt cùng mặt đất, đất đá tung toé, cát bụi tràn ngập, mặt đất kiên cố trực tiếp bị va chạm thành một cái hố to.
Tiếu Lạc buông hắn ra, đứng thẳng người, cúi đầu lãnh đạm liếc nhìn hắn.
"Tiểu . . . Tể . . . Tử . . ."
Dương Nguyên Trung người bị thương nặng, miệng mũi chảy máu, hơn nữa giờ phút này con ngươi đỏ thắm của Tiếu Lạc cũng làm cho hắn phải run rẩy, thế nhưng vừa nghĩ tới con trai mình Dương Hoành Chí bị người này bức thành đồ đần, hắn liền không kềm được, cắn hai hàng răng sớm đã nhuốn máu, hung tợn trừng mắt nhìn Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc nhìn hắn âm lãnh cười một tiếng, sau đó cách không chộp tới một cái ghế sô pha kiểu Trung Quốc, ghế sô pha được chế tạo từ gỗ thật cho nên nặng hơn hai trăm cân, Tiếu Lạc trực tiếp dung như chày gỗ nện xuống đầu Dương Nguyên Trung.
Tàn nhẫn, quyết đoán, không lưu tình chút nào!
"Choảng ~ "
Ghế sô pha chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vụn bắn tung toé.
Dương Nguyên Trung da tróc thịt bong, đầu máu thịt be bét, bị một kích nặng như vậy chỉ còn kéo dài hơi tàn.
Tiếu Lạc lại vỗ một chưởng xuống đầu của hắn, khởi động Hóa Công Đại Pháp, nội lực của Dương Nguyên Trung liền như bóng da xì hơitừ lỗ tai, miệng mũi, cùng vạn vạn trong lỗ chân lông trên người hắn bay ra ngoài, đã mất đi nội lực chèo chống, Dương Nguyên Trung ngẹo đầu, không cam lòng ngất đi.
"Cái này . . ."
Tô Ly cả kinh trợn mắt hốc mồm, ánh mắt rung động kịch liệt, nàng không phải chưa gặp hình ảnh máu tanh như thế, thế nhưng nó chỉ là nhìn thấy trên màn ảnh TV, hoặc là lúc các nàng đang quay phim, tại trong hiện thực vẫn là lần đầu, hơn nữa toàn bộ đại sảnh tàn hoang khắp nơi, đồ dùng trong nhà đều bị phá hủy, quả thực giống như bị một cơn địa chấn quét qua vậy, nàng thực sự không thể tin được đây chính là từ một người tay không tấc sắt tạo ra.
"Đi thôi."
Tiếu Lạc lúc này đi tới bên cạnh nàng, con mắt khôi phục lại sự trong sáng, trắng đen xen kẽ, thâm thúy như bầu trời đêm, hắn chủ động dắt tay Tô Ly, mang nàng rời đi.
Không biết là bị rung động hoặc là bị dọa sợ, Tô Ly mới vừa bước hai bước liền bất lực mà ngã xuống mặt đất, may mắn có Tiếu Lạc đỡ lấy nàng.
Tiếu Lạc không nói hai lời, không cho phép Tô Ly cự tuyệt, trực tiếp đem Tô Ly bế lên.
"Tiếu Lạc . . ."
Tô Ly gương mặt đỏ rừng rực, xấu hổ nhìn xem nam nhân.
"Có đôi khi, không cần cố gắng kiên cường."
Tiếu Lạc cúi đầu bình thản nhìn nàng một cái, sau đó liền đi ra ngoài đại sảnh.
Tô Ly càng xấu hổ, đỏ tới mang tai, bất quá Tiếu Lạc nói xúc động nội tâm của nàng, đúng vậy, nàng cũng không có kiên cường như vậy, tương phản, nhiều khi nàng còn rất yếu đuối, sở dĩ kiên cường, là vì không bị người khi dễ.
Bị Tiếu Lạc ôm, giống như là một chiếc thuyền trên đại dương bao la trải qua sóng gió về tới bến cảng, có một loại cảm giác an toàn không nói rõ được.
. . .
. . .
Trăng lưỡi liềm cong cong, ánh đèn đường êm ái, rơi xuống bóng cây, ngẫu nhiên có tiếng côn trùng không biết tên từ trong bụi cỏ truyền ra, tăng thêm sự yên tĩnh của Sơn Trang.
"Vết thương trên lưng ngươi có nặng lắm không?"
Ấp ủ thật lâu rốt cục Tô Ly nhẹ giọng mở miệng hỏi.
"Không sao."
Tiếu Lạc tiếp tục đi tới, lắc đầu hồi đáp, sau đó mắt nhìn gương mặt của nữ nhân, "Nhưng lại ngươi, sau khi trở về phải dùng nước lạnh thoa nhiều một chút, đối với minh tinh mà nói, trên mặt nếu lưu lại dấu vết thì sẽ không tốt."
Tô Ly theo bản năng lấy tay che nửa bên mặt kia, khuôn mặt đỏ ửng thêm mấy phần.
Nàng chuyển đổi đề tài: "Võ công của ngươi . . ."
"Học, khi còn bé trong nhà đi theo một lão già trong thôn học được." Tiếu Lạc xuất ra lời nói trước đây đã dùng.
Tô Ly hỏi: "Trên đời này thật có võ công cái thế?"
"Có." Tiếu Lạc trả lời khẳng định.
Sau đó không nói chuyện nữa, có lẽ Tô Ly đang tiêu hóa những gì hôm nay chứng kiến.
Đi tới trước cửa Sơn Trang, thấy được cảnh vệ kêu rên khắp nơi, Tô Ly lần thứ hai kinh ngạc hỏi ra lời: "Là ngươi làm?"
"Ân."
Tiếu Lạc gật gật đầu, sau đó hỏi, "Ngươi có phải cảm thấy ta rất đáng sợ hay không?"
Tô Ly kinh ngạc, nhớ tới vừa rồi Tiếu Lạc ứng phó Dương Nguyên Trung liền không rét mà run, tay không tấc sắt cũng có thể huyết tinh tàn nhẫn như vậy, nàng theo bản năng nhẹ gật đầu, cho rằng thanh âm không thể nghe một giọng nói "Ân" .
"Ta cho ngươi một cái đề nghị, chúng ta ngày mai sẽ đi kết thúc quan hệ không minh bạch này, đường ai nầy đi." Tiếu Lạc mỉm cười nói.
Nghe được lời này, trong lòng Tô Ly run lên, nguyên bản đang có hảo cảm với Tiếu Lạc thì lập tức tiêu tán, sau đó thì sinh khí, vì thái độ Tiếu Lạc mà cảm thấy tức giận.
"Thả ta xuống!" Nàng không vui cắn môi đỏ mọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận