Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Hiểu lầm

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
tiếng cười của Trầm Hưng Khánh rất lớn, tràn ngập toàn bộ văn phòng.
Mao Kiến Nghĩa cũng không hẹn mà bật cười theo, Quách Quá Ninh ký kết hợp đồng với Dược Nghiệp Nhân Hòa đã là truyện chắc chắn rồi, hắn vừa rồi nghĩ Trầm Khuynh Nghiên chỉ muốn cổ vũ Tiếu Lạc là mang tnh1 xã giao, nhưng từ tận đáy lòng đã khẳng định rằng Tiếu Lạc không thể thành công.
"Ta tin tưởng hắn có thể!"
Ánh mắt Trầm Khuynh Nghiên rất kiên quyết, lời của nàng giống như là một tia sét để cho văn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Trầm Hưng Khánh mang nụ cười trên mặt, lấy giọng trưởng bối nói: "Nghiêng nghiên chất nữ, chớ làm loạn, vẫn nên để tam thúc đem tên này tới cục cảnh sát a."
"Ta không có hồ nháo, nếu như ngay cả hắn còn không có cách nào lấy được hợp đồng của Bệnh Viện Mẹ Và Bé, toàn bộ công ty của chúng ta sẽ không có ai có thể làm được."
Trầm Khuynh Nghiên rất tìn nhiệm Tiếu Lạc mà sự tìn nhiệm này bắt đầu từ khi Tiếu Lạc lái chiếc SUV mà dành được chiến thắng ở cuộc đua trên Dã Lang Sơn, pha bay vút qua vách vúi, vẫn còn in thật sâu trong đầu của nàng, nam nhân này rất thần bí, cường đại, trên mặt luôn có tư thái ung dung bình thản.
Lăng Phỉ liền giật mình, mắt không hề nháy một cái nhìn Tiếu Lạc, nàng không biết vì sao Trầm tổng lại tín nhiệm đối với gia hỏa này như vậy, là bởi vì hắn bắt được đơn hàng của công chúa Dubai sao?
Bầu không khí trong phòng làm việc trở lên trì trệ, vẫn là Trầm Hưng Khánh lấy tiếng cười phá vỡ phần yên lặng này: "Nghiêng nghiên chất nữ, tam thúc thực sự là nghĩ không thông, ngươi làm sao lại ưa thích che chở tiểu tử này như vậy, chẳng lẽ quan hệ giữa ngươi và hắn là rất không tầm thường sao ... Ân?"
Câu này có ý vị rất sâu xa, chỉ cần nghe liền biết hắn có ý gì.
Những người khác đều nhìn về phía Trầm Khuynh Nghiên, lời nói của Trầm Hưng Khánh đã điểm tỉnh người trong mộng ah, xác thực, Trầm Khuynh Nghiên quá mức thiên vị với Tiếu Lạc, một nữ tử mà thiên vị với một nam tử như thế, chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ hiểu.
Trầm Khuynh Nghiên sắp tức đến bể phổi rồi, dùng sức vỗ bàn một cái, kêu lên: "Trầm Hưng Khánh, ngươi đừng có dùng tư tưởng xấu xa đến ước đoán quan hệ của ta và người khác, ngươi không xứng!"
"Ngươi và tiểu tử này có quan hệ gì cần chúng ta phải suy đoán sao? Việc này không rõ ràng sao, nếu như các ngươi không có quan hệ mờ ám gì, ngươi thiên vị hắn làm cái gì?" Trầm Hưng Khánh buông tay cười lạnh.
"Ngươi ..."
Trầm Khuynh Nghiên cắn chặt răng, hai mắt nhìn chòng chọc vào Trầm Hưng Khánh, toàn thân tức giận đến phát run, bất quá nàng vẫn là rất nhanh tỉnh táo lại, mắng trả lại, "Ta bảo vệ hắn là bởi vì hắn có năng lực như thế, Trầm Hưng Khánh, nếu ngươi cảm thấy ta và hắn có quan hệ không trong sáng, vậy ngươi có dám cùng ta đánh cược một lần?"
"Đánh cược gì?"
Nếu như đã không để ý mặt mũi, Trầm Hưng Khánh cũng cũng không sao, hơn nữa hai người có quan hệ thù địch cũng không phải một ngày hai ngày, đã sớm không phải bí mật trong tập đoàn.
"Liền cược Tiếu Lạc có thể cầm về đơn hàng của Bệnh Viện Mẹ Và Bé hay không." Trầm Khuynh Nghiên không đếm xỉa đến, nàng không thể nhịn được nữa, đúng ra trận đọ sức này phải sớm được triển khai từ lâu rồi, nàng chỉ vì kính người này là tam thúc của nàng nên nàng chỉ phòng thủ mà không chiến, nhưng hôm nay lời nói của Trầm Hưng Khánh khiến nàng đã mất đi tình cảm với người này.
Trầm Hưng Khánh nghiền ngẫm cười một tiếng: "Cược như thế nào?"
"Nếu như Tiếu Lạc thất bại, ta nguyện ý nhường ra vị trí, đẩy ngươi thượng vị, nếu như Tiếu Lạc thành công, vậy thì không có ý tứ, mời ngươi lập tức từ chức phó tổng giám đốc về nhà dưỡng lão đi!" thanh âm Trầm Khuynh Nghiên rất lạnh lùng.
"Vậy ngươi nhất định phải thua rồi sao?"
Trầm Hưng Khánh như nắm chắc phần thắng trăm phần trăm, chậm rãi đi đến chỗ thuộc về Trầm Khuynh Nghiên ngồi xuống, vô cùng tự nhiên, giống như vị trí này nên thuộc về hắn.
Trên mặt Trầm Khuynh Nghiên nhiều hơn một phần nộ ý, cắn răng nói: "Đừng nói điều vô dụng, ta liền hỏi ngươi có dám đánh cược hay không?"
"A ... Ta có cái gì không dám!" Trầm Hưng Khánh vỗ bàn đứng dậy.
Hai người trợn mắt nhìn, quyết đấu chính thức bắt đầu, toàn bộ văn phòng tràn ngập một mùi thuốc súng.
"Hai vị lão bản, các ngươi bắt ta làm cược, giống như không có hỏi qua sự đồng ý của ta a?" Tiếu Lạc lúc này nói chuyện, thanh âm rất bình thản.
"Tiểu tử, nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện, nếu như không muốn bị ta đưa vào cục cảnh sát thì nên ngoan ngoãn im miệng cho lão tử!" Trầm Hưng Khánh chỉ hắn quát lớn.
Tiếu Lạc cười nói: "Trầm phó tổng giám đốc hiểu lầm, ý của ta là ta cũng thêm tiến để đánh cược một lần."
"Ngươi cũng tới đánh cược một lần? Chỉ ngươi, cũng có tư cách?" Trầm Hưng Khánh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Ta ở trong Tập Đoàn Hoa Dược chỉ là một nhân viên tiêu thụ nho nhỏ, lực ảnh hưởng của ta trong Tập Đoàn Hoa Dược xác thực không tư cách đánh cược với ngươi, nhưng có một thứ mà chúng ta đều co91, đó chính là thân thể, Trầm tổng cược vị trí với ngươi, còn ta và ngươi cược một cái tay, nếu như ta lấy được hợp đồng của Bệnh Viện Mẹ Và Bé, ta muốn ngươi một cái tay, nếu như ta lấy không được, ta bồi ngươi một cái tay, dám đánh cuộc không?" Tiếu Lạc nói.
Tê ...
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, Tiếu Lạc nói bình thản không có gì lạ, thế nhưng nội dung lời nói lại làm cho người ta cảm nhận được một cỗ hơi lạnh thấu xương.
Trầm Khuynh Nghiên kinh ngạc nhìn Tiếu Lạc, thầm nghĩ: "Cược một cái tay, gia hỏa này ác từ trong xương cốt như vậy sao?"
Khóe miệng Trầm Hưng Khánh giật một cái, nhìn chòng chọc vào Tiếu Lạc.
Từ Nhạc lớn tiếng trách mắng: "Tiếu Lạc, ngươi cho là mình là ai ah, một tên tiểu tử trong tầng dưới chót của xã hội, tay của ngươi có thể so với trầm phó tổng giám đốc sao? Trầm phó tổng giám đốc chỉ cần động đầu ngón tay là có mấy chục vạn thậm chí mấy triệu doanh thu, ngươi có thể sao?"
"Quả thật là Dã Man Nhân, lúc trước trách ta nhìn lầm, không nên đem người như ngươi đề thăng lên làm tổ trưởng."
Dáng vẻ Mao Kiến Nghĩa nhíu mày đau lòng nhức óc, kì thực lúc ấy hắn không biết Tiếu Lạc đã đắc tội Trầm Hưng Khánh, mà chỉ biết Trầm Khuynh Nghiên xem trọng hắn, cho nên mới giao vị trí tổ trưởng tổ ba cho Tiếu Lạc.
"Làm sao, hai vị cũng muốn đánh cược một phen, nếu không cũng có thể áp một cái tay?" Trong lòng Tiếu Lạc không thế nào sảng khoái được, những tên cá mè một lứa này làm hắn rất ngứa mắt.
Mao Kiến Nghĩa chẳng thèm ngó tới nói: "Ta không chấp nhặt với Dã Man Nhân."
"Là sợ thua đi, sợ thua ngoan ngoãn im miệng." Tiếu Lạc cười hắc hắc.
"Ngươi ..."
Mao Kiến Nghĩa giống như hồ ly bị dẫm đuôi, lập tức mở to hai mắt, sắc mặt trở nên dị thường khó coi.
Tiếu Lạc đưa ánh mắt nhìn Từ Nhạc: "Ngươi đây, Từ tổ trưởng? Dám đánh cuộc không?"
"Tiểu tử, muốn dùng khí thế hù ta sợ, chiêu này không thể dùng với ta, lão tử đánh cược với ngươi, liền cược một cái tay." Trầm Hưng Khánh lúc lực lượng hùng hậu nói.
Hậu trường của Từ Nhạc chính là Trầm Hưng Khánh, thấy Trầm Hưng Khánh giám cược, hắn đâu có thể bị dọa được, ưỡn lồng ngực: "Ta cũng đánh cược với ngươi, có quỷ mới tin ngươi có thể cầm được hợp đồng của Bệnh Viện Mẹ Và Bé."
"Đổ ước chính thức có hiệu quả, ta phải nhắc nhở các ngươi, đối với ta là không có hai chữ 'Đổi ý'." Tiếu Lạc cười âm lãnh nói.
"Ai đổi ý là tôn tử." Trầm Hưng Khánh son sắt nói.
Từ Nhạc có chút chột dạ, thế nhưng theo Trầm Hưng Khánh lớn tiếng nói: "Đúng, ai đổi ý là tôn tử."
"Thống khoái!"
Tiếu Lạc nhếch miệng lên bắt đầu một vòng cung cười.
Nhìn nam nhân này, Trầm Khuynh Nghiên không khỏi càm thấy rung mình vì run sợ, nàng cảm giác hắn giống như ma quỷ đang dụ hoặc người khác ký kết khế ước tà ác, đối thủ không hề hay biết đã đem thân thể và linh hồn của mình bán đi mất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận