Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Việc rất nhỏ

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Một mái tóc đen rối tung, mắt to long lanh giống như vầng trăng, mũi ngọc tinh xảo duyên dáng, da thịt vô cùng mịn màng, như sương như tuyết, Tiểu la lỵ giống như một Tiểu Tiên Tử, đúc từ ngọc.
Tiếu Lạc còn chưa nói cái gì.
Trương Đại Sơn liền mềm lòng, nói rằng: "Tính toán một chút, mang theo đi, tiểu nha đầu đáng yêu như thế, dáng vẻ rơi lệ làm cho người ta tan nát cõi lòng, ngược lại cũng không quá lâu, ngày mai người nhà của nàng khẳng định sẽ đến đón nàng."
Tiếu Lạc do dự bất định, nội tâm hắn không muốn bị phiền toái như thế, thế nhưng khi thấy nàng khóc khóc, lại cảm thấy buồn bực mất tập trung, trong lòng như bị mũi khoan đâm vào rất khó chịu.
Chẳng lẽ mình có cảm tình với la lỵ?
Hắn không thể không suy đoán như vậy, cảnh sát ác ma bởi vì một Tiểu la lỵ gào khóc mà cảm thấy khó chịu, nói ra ai tin!
"Ba ba, ba ba. . . . . ."
Tiểu la lỵ khóc đến không ra hình thù gì, hai mắt đẫm lệ, trong miệng không ngừng la lên.
Tiếu Lạc trong lòng thở dài một tiếng, nắm chặt bàn tay nhỏ trắng như tuyết của Tiểu la lỵ, nhẹ nhàng khuyên lơn: "Đừng khóc, trong thời gian người nhà ngươi đến tìm ngươi, ngươi hãy đi cùng với ta."
"Ừ, Bối Bối nhất định sẽ rất nghe lời!" Tiểu la lỵ ngoan ngoãn gật gù, nước mắt rốt cục cũng dừng lại.
Tiếu Lạc khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhìn nữ cảnh sát hỏi: "Trên người có mang giấy ăn không?"
"Có."
Nữ cảnh sát bận bịu từ trong túi lấy ra một bao giấy ăn, đưa cho Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc mở ra, lấy ra một tờ, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu la lỵ: "Nguyên tên của ngươi là gì?"
"Bối Bối." Tiểu la lỵ đáp.
Tiếu Lạc bất đắc dĩ cười cợt, tất nhiên Bối Bối là tên gọi khi còn nhỏ rồi, hắn hỏi là tên đầy đủ, họ và tên, nhưng hiển Tiểu la lỵ không thể nào hiểu được, cũng đành bỏ không tiếp tục hỏi nữa.
"Ba ba, ngươi tên là gì?"
Tiểu la lỵ mở to mắt, hồn nhiên tò mò hỏi.
Cảnh sát bừng tỉnh, tên của Tiếu Lạc cũng không biết, xem ra Tiểu la lỵ này không phải con gái của Tiếu Lạc rồi, nhưng vì cái gì lại ý lại vào Tiếu Lạc như thế? Chẳng lẽ bởi vì Tiếu Lạc cứu nàng?
Mọi người nghĩ mãi mà không ra.
"Ba ba ngươi gọi là Tiếu Lạc, ta đây, ngươi gọi ta Đại Sơn ca ca là được." Trương Đại Sơn đi tới cười hắc hắc nói.
"Có xấu hổ hay không?"
Tiếu Lạc nghiêng đầu qua chỗ khác phỉ nhổ hắn một câu, người gần 30 tuổi, còn để một bé gái ba bốn tuổi gọi ca ca, da mặt quả thực là dày không thể tả.
"Mẹ trứng, gọi ca ca thì sao, không kết hôn thì vẫn có thể gọi ca ca có biết không." Trương Đại Sơn biện hộ.
Tiếu Lạc lườm hắn một cái: "Ngụy biện tà thuyết."
"Ngụy biện tà thuyết em gái ngươi a!"
Trương Đại Sơn tức giận nổi trận lôi đình, như trâu đực tức giận lỗ mũi phún khí.
Thấy hai người đấu võ mồm, đám cảnh sát đều không nhịn được khẽ cười thành tiếng, thầm nghĩ: xem ra ác ma Tiếu Lạc cũng không lạnh lung như vậy!
. . . . . .
. . . . . .
Sau mười mấy phút, Tiếu Lạc và Trương Đại Sơn cùng với Tiểu la lỵ ‘ Bối Bối ’ đi tới địa điểm tụ hội —— khách sạn Phong Diệp.
Là khách sạn nổi danh ở Giang thành, nó là một nơi tụ hội ăn uống ngủ nghỉ giải trí, ở Giang thành có rất nhiều chi nhánh, mỗi chi nhánh đều nằm ở đoạn đường hoàng kim, chu vi vô cùng phồn hoa, từ trong bãi đậu xe có thể nhìn thấy các loại ô tô cao cấp xa hoa.
Tiếu Lạc cũng biết, khách sạn Phong Diệp thuộc là tài sản của Sùng Thiện Các, hậu trường là Sở Vân hùng.
"Thật giống như đến muộn, xem ra chúng ta sẽ được phạt mấy chén." Trương Đại Sơn nhìn đồng hồ bĩu môi nói.
"Ngươi lái xe, tự phạt mấy chén là được, đừng để bị bắt lái xe mà có hơi rượu." Tiếu Lạc nhắc nhở.
Trương Đại Sơn vung vung tay: "Sợ cái trứng, ở đây không phải có ngươi sao, hiện tại toàn bộ cảnh sát Giang thành ai không nhận ra ngươi, chỉ cần nói một câu là có thể để bọn họ đái ra quần, cho bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám tra."
"Nếu tra ngươi lái xe mà có hơi rượu, chính ngươi nghĩ biện pháp, ta cũng sẽ không giúp ngươi." Tiếu Lạc rũ sạch quan hệ.
"Lau, có phải là huynh đệ không vậy." Trương Đại Sơn mắng.
Lúc này, Tiểu la lỵ lôi kéo góc áo Tiếu Lạc, nhỏ giọng nói: "Ba ba, ta muốn đi tiểu."
"Ngươi đi lên trước, ta dẫn nàng đi tiểu tiện một hồi."
Tiếu Lạc nhìn Trương Đại Sơn nói một câu, liền dẫn Tiểu la lỵ đi tới phòng vệ sinh.
"Ở phòng 508, đừng đi sai." Trương Đại Sơn hô.
Tiếu Lạc cũng không quay đầu lại vẫy vẫy tay, biểu thị mình đã rõ.
Chờ đi tới cửa phòng vệ sinh, Tiếu Lạc liền cảm tháy khó khăn, bên trái là nam, bên phải là nữ, vậy hắn rốt cuộc là mang Tiểu la lỵ đi nhà vệ sinh nam hay là nhà vệ sinh nữ đây?
Cúi đầu liếc nhìn Tiểu la lỵ, trong lòng thở dài một tiếng: ngươi thật cho ta một vấn đề khó a!
Tiểu la lỵ ngẩng đầu, nước mắt long lanh vô tội nhìn hắn, căn bản không biết hắn đang suy nghĩ cái gì trong lòng.
Tiếu Lạc suy nghĩ chốc lát, cuối cùng quyết định chủ ý, mang Tiểu la lỵ đi nhà vệ sinh nam, nếu như hắn đi nhà vệ sinh nữ, sẽ bị người ta xem là sắc lang biến thái.
Thế nhưng Tiểu la lỵ không muốn.
"Ba ba, mẹ nói đi tiểu phai đi chỗ có biểu tượng cái váy."
Tiểu la lỵ chỉ vào cửa nhà vệ sinh nữ, lôi kéo Tiếu Lạc đi về nhà vệ sinh nữ, "Là bên này."
Tiếu Lạc dở khóc dở cười, mạnh mẽ giải thích: "Tiểu nha đầu, đi với mẹ đthì đi cái cửa kia, đi cùng với ta thì là cái cửa này."
"Là như vậy sao?"
Tiểu la lỵ cúi đầu, cau mày suy tư.
"Tiếu Lạc!"
Lúc này, một nữ tử vóc người nóng bỏng gọi hắn một tiếng, một mái tóc vàng óng ánh được ánh đèn chiếu rọi phát ra tia sáng chói mắt, bắp đùi thon dài mặc một cái váy ngắn màu vàng nhạt, hai chân mặc vớ da, hiện ra vóc người hoàn mỹ tuyệt luân.
"Đường Uyển."
Tiếu Lạc bật thốt lên tên cô gái này, lúc Quách Thanh Hạc đưa ra ý kiến tụ hội, nàng là người đầu tiên nhảy ra ủng hộ, ở thời điểm đại học là một nhân vật cái phi thường hạt bát, bí thư chi bộ lớp, phụ trách sự vụ đoàn chi bộ.
"Ba năm không gặp, Tiếu Lạc, ngươi lại trở nên đẹp trai a."
Đường Uyển mang theo nụ cười xán lạn đi đón, "Đúng rồi, ngươi bây giờ làm ở. . . . . . Ồ, vị tiểu cô nương này là ai? Không phải là con gái của ngươi chứ?"
"Tỷ tỷ tốt, ta tên Bối Bối, là con gái của ba ba."
Tiểu la lỵ xung phong nhận việc giới thiệu chính mình, đồng thời, vẫn quấn lấy tay Tiếu Lạc.
Một tiếng tỷ tỷ làm Đường Uyển mở cờ trong bụng, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, nàng đưa tay sờ khuôn mặt Tiểu la lỵ: "Thật đáng yêu a, Tiếu Lạc, ngươi có thể a, âm thầm sinh hài tử nha, Bối Bối danh tự này là do Mộng Kỳ lấy ah?"
Hiển nhiên, nàng cho rằng Tiểu la lỵ là con gái của Tiếu Lạc và Triệu Mộng Kỳ.
Tiếu Lạc bất đắc dĩ, không biết trả lời như thế nào, cảm giác càng ngày càng phức tạp.
"Ba ba, ta sắp tè ra quần rồi." Tiểu la lỵ ngẩng đầu mang theo ánh mắt đáng yêu nói.
Tiếu Lạc đúng là sợ nàng tè ra quần, liền nhìn Đường Uyển nói: "Cái tiểu nha đầu này không phải như ngươi nghĩ, khá là phức tạp, ngươi trước tiên giúp ta một việc, dẫn giúp ta dẫn nàng vào nhà vệ sinh nữ."
Thấy mặt Tiếu Lạc lộ vẻ vẻ khó khăn, Đường Uyển lập tức hiểu, cười khanh khách nói: "Việc rất nhỏ, cứ để ta." Sau đó đưa tay về hướng Tiểu la lỵ, "Tiểu cô nương, ngươi tên là Bối Bối có đúng không, đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi nhà vệ sinh."
Tiểu la lỵ nhìn Tiếu Lạc một chút, khi chiếm được ánh mắt Tiếu Lạc ra hiệu mới duỗi bàn tay nhỏ trắng như tuyết ra cho Đường Uyển cầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận