Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Cô nương ngốc

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Trên xe có cái dù?"
Tiếu Lạc quay đầu lại, hỏi Trầm Khuynh Nghiên, nói chung, trên xe đều sẽ có một cây dù, đề phòng khi trời mưa.
"Có, trong cốp xe!" Trầm Khuynh Nghiên liếc nhìn.
Tiếu Lạc mở cốp xe ra xem, đúng là có một cái dù che mưa, bất quá cái dù có màu hồng phấn, lúc này nhíu mày: "Quá nữ tính"
Nói xong, mở cửa xe đi xuống.
Mưa rào tầm tã rơi xuống ào ào, hắn vừa mới đi xuống xe, toàn thân liền bị nước mưa xối ướt, cùng lúc đó, chiếc xe con màu đen đằng sau có bốn thanh niên đi xuống, dáng vẻ lưu manh, mặt lộ vẻ bất thiện.
"Mẹ, tên vương bát đản này muốn chết có phải hay không?"
"Lên, chơi hắn!"
Bốn thanh niên ỷ vào nhiều người, vọt tới hướng Tiếu Lạc.
Tên dựng ngón giữa với Tiếu Lạc xông lên trước nhất, Tiếu Lạc trực tiếp tung một cước đạp hắn bay ra ngoài ba bốn mét, ôm bụng nốn hết những gì mà buổi tối mới ăn vào, thống khổ không chịu nổi nằm trên mặt đất kêu rên.
Ba người khác hơi sững sờ, nhưng vẫn rống to lao về phía Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc hừ nhẹ một tiếng, đấm móc phải đơn giản dứt khoát đánh vào bộ mặt một tên tóc bạc, kèm theo một tiếng hét thảm cùng một cái răng cửa bay ra từ trong miệng, thanh niên tóc bạc kia bay ra ngoài, nện xuống vũng nước đọng trên mặt đất, "Soạt" một tiếng bọt nước tóe lên cao hơn một thước.
Hai người còn lại bị dọa sững sờ, khi ánh mắt Tiếu Lạc nhìn bọn họ, hai người xuất ra một cái hoàng đao, nhìn nhau sau đó cùng nhau nhào tới hướng Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc cười lạnh tăng tốc vọt lên, lúc xuyên qua hai ngời bọn họ, hai tay mở rộng ra, trùng kích vào ngực của hai người, chỉ nghe "Bành" "Bành" hai tiếng trầm đục, miệng hai tên này liền phun máu tươi, như bị một chiếc xe đụng phải mà bay về phía sau.
Không tới một phút, bốn tên bị đánh ngã!
Tô Ly và Trầm Khuynh Nghiên nhìn trợn mắt hốc mồm, quá dã man, quá cường đại, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, các nàng khó mà tưởng tượngtđược Tiếu Lạc lại có thân thủ biến thái như thế.
Mặt Tiếu Lạc không thay đổi quét mắt nhìn bốn người kêu rên thống khổ trên mặt đất, sau đó đi đến chiếc xe con trước.
"Choảng ~ "
Chỉ dùng một cánh tay trái là có thể đụng nát cửa kiếng xe một cách dạng dễ, sau đó rút chìa khóa xe cầm ở trong tay.
Quay người, nhẹ nhàng đi về chiếc xe của mình, mà cái chìa khóa xe kia, thì bị hắn tiêu sái ném xuống cầu, phía dưới là dòng song Giang Hà đang cuồn cuộn, quăng ra, bốn tên nằm trên mặt đất đều biến sắc, rồi lại không ai dám lên tiếng, hôm nay bọn họ đã đá phải cái thớt gỗ ah.
Tiếu Lạc ngồi vào chỗ lái xe, lấy tay vuốt mái tóc bị mưa làm ướt, nhìn Tô Ly thông qua kính chiếu hậu thản nhiên nói: "Dã man, bạo lực, ân, ngươi nói không sai, ta chính là người như vậy, nếu như đây là một loại bệnh, ta nghĩ ta đang trong giai đoạn nguy kịch, không thể cứu được!"
Một tầng ý nghĩa khác là: Ngươi thích nghĩ làm sao thì nghĩ như thế đi, ở phương diện này, hắn là sẽ không có thay đổi.
Nói xong, không đợi Tô Ly đáp lời, đạp chân ga, nhanh chóng ly khai nơi này.
Tô Ly cắn môi đỏ mọng một cái, nhỏ giọng nói một câu: "Người dã man!"
Trầm Khuynh Nghiên mặc dù cảm thấy Tiếu Lạc quá dã man và quá bạo lực, nhưng cũng cảm thấy rất khoan khoái: "Tiếu Lạc, ngươi quá xấu rồi, không chỉ đánh bọn hắn một trận, còn ném chìa khóa xe xuống trong nước, ta nghĩ đời này bọn họ sẽ không quên được tao ngộ tối nay."
"Có một số người cần chút giáo huấn mới có thể hiểu được một ít đạo lý." Tiếu Lạc nói.
"Tại sao ta cảm giác ngươi đang ám chỉ cái gì." Trầm Khuynh Nghiên liếc liếc Tô Ly bên cạnh.
Tô Ly tức giận: "Nhìn ta làm gì, các ngươi nói chuyện của các ngươi."
. . .
. . .
Khi trở lại Tinh Nguyệt, đã là mười giờ tối rồi.
Trận mưa này không có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại là càng ngày càng lớn hơn.
"A, sao lại có người ở chỗ dầm mưa?" Trầm Khuynh Nghiên đột nhiên kinh hãi ồ lên một tiếng.
Tiếu Lạc theo ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên trông thấy trước của Tinh Nguyệt có nữ hài đang ngồi co ro ở bên đường, cúi đầu không nhúc nhích, mặc dù còn cách một đoạn, nhưng hắn liếc mắt nhìn tới liền nhận ra.
Cổ Thiến Tuyết!
Nhìn kỹ lại, lúc này thì chắc chắn tám phần mười là nàng rồi, không sai được, khí chất mộc mạc không phải ai cũng có được.
Tiếu Lạc liền mở cửa xe, bước nhanh tới.
"Cổ Thiến Tuyết?" Hắn đứng ở trước mặt cô bé, kêu lên một tiếng.
Nghe được có người đang gọi nàng, nữ hài ngẩng đầu lên, đó là một người có dung nhan tuyệt mỹ, thần thái băng hàn, lộ ra một cỗ lãnh ý để cho người ta khó mà thân cận, có một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp, da thịt trắng muốt, không phải là Cổ Thiến Tuyết thì là ai.
"Tiếu Lạc, rốt cục ta cũng chờ được ngươi."
Cổ Thiến Tuyết đứng lên, toàn thân nàng đều bị nước mưa làm ướt đẫm, sắc mặt hơi trắng bệch, tóc dài ướt nhẹp, khi nhìn thấy Tiếu Lạc, hàn ý trong đôi mắt nàng đã tán đi, nhiều hơn một phần mừng rỡ.
"Ngươi nếu biết ta ở chỗ này, vì sao không đi vào, sao lại ở nơi này?" Tiếu Lạc có chút trách cứ nói.
"Bọn họ không cho ta vào, nên chỉ có thể ở nơi này chờ ngươi." Cổ Thiến Tuyết mang trên mặt một nụ cười nói.
Tiếu Lạc không biết sao mà cô gái này lại ngốc như vậy: "Tỷ ngươi thông minh như vậy, sao ngươi lại đần như vậy, dưới mưa lớn như vậy mà không biết tìm địa phương trốn sao?"
"Không quan hệ, tố chất thân thể ta rất tốt, chút mưa này không tính là gì." Cổ Thiến Tuyết lắc đầu.
Tiếu Lạc sững sờ, dở cười dở khóc nói: "Cha ngươi nếu biết tình huống của ngươi, chỉ sợ nửa đêm cũng sẽ mời ta đi uống trà."
Cổ Thiến Tuyết mỉm cười ngọt ngào nói: "Tiếu Lạc, tìm tới ngươi, thật tốt . . ."
Mới vừa nói xong, nàng liền hai mắt nhắm lại, cả người giống cọng bún ngã xuống đất.
Tiếu Lạc giật nảy mình, theo bản năng liền vịn nàng: "Cổ Thiến Tuyết, Cổ Thiến Tuyết . . ." Liên tiếp kêu lên mấy tiếng, Cổ Thiến Tuyết không có phản ứng, hắn duỗi tay sờ lên cái trán, lập tức sắc mặt đại biến, "Tố chất thân thể tốt thế nào thì dính mưa cũng bị bệnh thôi."
Hắn vội ôm cô nương ngốc này, bước nhanh vào Tinh Nguyệt, trong phòng hắn có một ít thuốc trị liệu cảm mạo nóng sốt, nhất định phải trị liệu cho Cổ Thiến Tuyết.
Trong xe, Tô Ly và Trầm Khuynh Nghiên sững sờ.
Vẫn là Trầm Khuynh Nghiên hồi phục lại tinh thần đầu tiên: "Ly, bọn họ giống như có quen biết ah, cô bé kia có dáng dấp rất thanh thuần, tuổi tác mới 20, gia hoả kia sao lại nhận biết cô nương xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ đây chính là diễm phúc trong truyền thuyết a?"
Tô Ly nghe đến mấy câu này, sắc mặt đã rất phức tạp, nàng là nữ nhân, giác quan thứ sáu nói cho nàng, đây là một tình địch của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận