Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Chính mình lĩnh hội

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Ba giờ rưỡi chiều, đến hai tiết thể dục.
Đại đa số nữ sinh đều là chọn môn bóng chuyền, bóng bàn hoặc là cầu lông, Sở Nguyệt cùng Bạch Lăng đúng là hai người khác biệt, chọn bóng đá, điều này cũng là lựa chọn của Tiếu Lạc.
"Tên tinh tướng, ngươi làm sao cũng ở nơi đây?"
Lúc gặp phải Tiếu Lạc ở sân bóng đá, Sở Nguyệt ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Nàng ăn mặc trang phục vận động, áo màu đỏ , bên trong phối hợp một cái áo trong in hình Anime màu đen, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trong sáng, vóc người uyển chuyển, cả người có vẻ thanh lệ thoát tục.
Cùng như thường ngày, trong miệng nàng ngậm một cây kẹo.
Bạch Lăng đứng bên cạnh rất có tình cảm đặc biệt với màu trắng, giày thể thao màu trắng, trang phục vận động màu trắng, thêm vào làn da của nàng cũng trắng nõn dị thường, ngũ quan tinh xảo, quả thực làm cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp trong sang nhẹ nhàng.
Hai nữ sinh đứng trên sân bóng đá, chính là một bức tranh tuyệt mỹ, thu hút toàn bộ ánh mắt, làm cho các nam sinh đang trong sân muốn dừng chân ngắm nhìn.
Tiếu Lạc nhìn Sở Nguyệt một chút: "Ta xuất hiện ở đây thì có cái gì kỳ quái, lẽ nào chỉ cho phép Sở đại tiểu thư chọn môn bóng đá?"
Câu này liền làm Sở Nguyệt bị nghẹn không nói ra được một câu nào.
"Tiếu Lạc, Sở tiểu công chúa thật ra là muốn lần thứ hai mời ngươi gia nhập chiến đội của chúng ta, chuyện trên vũ hội, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho nàng." Bạch Lăng bất đắc dĩ cười nói.
"Vẫn là Bạch Lăng biết nói chuyện."
Tiếu Lạc nhìn Bạch Lăng khẽ mỉm cười, "Có điều gia nhập chiến đội thì thôi đi, ta không hợp cùng bọn Phú Gia Vĩ, gia nhập vào nhất định sẽ kéo thấp thực lực tổng hợp của chiến đội các ngươi."
"Đây chính là lựa chọn của ngươi, không phải ta không có mời ngươi, sau này không được nói là ta bức ngươi đi." Sở Nguyệt thật thanh nói.
Tiếu Lạc nhún vai một cái tỏ vẻ không quan tâm.
"Oành ~"
Đang lúc này, một quá bóng vẽ một đường cong hoa lệ lao tới, tiếng xé gió cực kỳ sắc bén, sức mạnh uy mãnh, vừa nhìn là biết từ dưới chân cao thủ bóng đá, trái bóng gào thét lao thẳng vào gò má Tiếu Lạc, nếu như bị đánh trúng, nhất thời sẽ phải rơi vào một trận choáng váng, nếu như thân thể hơi yếu một chút, thì sẽ xoay tròn tại chỗ một hai vòng rồi ngã xuống đất, mất hết mặt mũi.
"A!"
Bên trong sân bóng đá vẫn có vài nữ sinh cũng chọn môn bóng đá giống Sở Nguyệt, nhìn thấy tình cảnh này, theo bản năng liền phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Bên cạnh Sở Nguyệt cùng Bạch Lăng tâm thần cũng run lên, kinh hô hét lên: "Cẩn thận!"
Tiếu Lạc ngửa ra sau, góc độ vừa đủ né, trái bóng xoay tròn cao tốc xẹt qua trước mắt hắn, mang theo kình phong, thổi tung tóc trên trán của hắn.
"Ai đá bóng?"
Sở Nguyệt lập tức lên tiếng đòi lẽ phải, nhìn hướng trái bóng bay tới hô lên, "Suýt chút nữa đập phải người, đá kiểu gì vậy."
Khi hô lên câu này, bản thân nàng cảm thấy vô cùng buồn bực, mình tại sao lại thay Tên tinh tướng đòi lẽ phải vậy trời? Là bởi vì mấy ngày trước mình hiểu lầm hắn theo dõi mình, gây bất lợi cho mình lên muốn bồi thường sao?
Tiếng nói vừa hạ xuống, hơn mười tên thân thủ nhanh nhẹn xông tới, trên mặt léo lên biểu hiện khiêu khích.
"Thật giống người của hội quán tán đả!"
Bạch Lăng nhỏ giọng nói, đồ thể thao của những người này rất thống nhất, ở vị trí ngực in mấy chữ ‘Hội quán tán đả ’.
Cầm đầu là Triệu Hưng Hòa một nam sinh cường tráng, vóc người to lớn, lông chân rất rậm rạp, trên mặt thì sạch sẽ, nụ cười lại rất nham hiểm.
"Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi không chú ý."
Tuy rằng ngoài miệng nói qua nói xin lỗi, nhưng ngữ khí cùng biểu hiện đầy rẫy ý nhị khiêu khích, không có một chút xíu thành ý xin lỗi nào.
Tiếu Lạc cười lạnh, không nghi ngờ chút nào, một bóng vừa nãy chính là chuyên môn đá về hướng của hắn, những gia hỏa chuyên gây chuyện này ở đâu cũng có mà, xem ra quy mô hội quán tán đả của Tống Kiến An là rất lớn.
"Ơ, đây không phải là Tiếu Lạc mấy ngày trước ở trong phòng ăn dùng một cước đá bay một người hay sao?" Nam sinh dẫn đầu giả vờ ngạc nhiên, vẻ mặt xốc nổi nói.
Lời vừa nói ra, những học sinh khác cũng dồn dập nhìn tới, mãnh nhân Tiếu Lạc, đây chính là danh nhân ở trên diễn đàn trường học a, ở Hoa Vũ, còn ai có danh tiếng lớn hơn.
"Tố chất thân thể như vậy, lực chân còn lớn như vậy?"
"Hay là những tên kia nói sạo, tâng bộc hắn lên thành thần rồi."
"Ta cũng không tin hắn thật có thể một cước đá bay một người ra xa bốn năm mét!"
Mặt khác, tám chín tên hai tay khoanh ở trước ngực, một bên nhìn…từ trên xuống dưới… Tiếu Lạc, một bên nói.
"Vậy nếu thử một chút tại hiện trường, các ngươi chọn một người làm lợn béo, ta phụ trách đá, làm sao?" Tiếu Lạc vỗ vỗ y phục trên người, thản nhiên nói.
"CMM, ngươi nói cái gì?"
Những tên nam sinh này liền trở mặt, mỗi người lau quyền, hận không thể xé Tiếu Lạc ra.
Kỳ thực, khi nhìn thấy Tiếu Lạc đang đi vào trong sân bóng, bọn họ liền tức giận, vì Tiếu Lạc dám hung hăng làm bọn họ bị mất mặt, chuyện này trước kia là chưa từng có.
Trước đây, bọn họ ở Hoa Vũ thì nghênh ngang mà đi, mũi vểnh lên trời, uy phong tự hào cỡ nào, kiêu ngạo vì mình là người của ban thể dục, nhưng mà bây giờ, Tiếu Lạc không chỉ đánh Đường Vũ Trạch, còn trong nhà ăn dùng một cước đá bay Triệu Hưng Hòa, bọn hắn là người của ban thể dục đó, hiện tại bất luận đi tới nơi nào trong trường học, bọn họ đều có cảm giác có người đang ở sau lưng chế diễu họ.
"Chính các ngươi tìm người ta phiền phức sau đó lại bị giáo huấn, là các ngươi đáng đời, có thể trách được ai."
Sở Nguyệt can thiệp chuyện bất bình, tuy nói rất ghét Tiếu Lạc, thể như thế nào đi thì cũng là đồng học, nhìn thấy hắn bị những nam sinh này vây công, nàng vẫn nhịn không được.
"Tiếu Lạc, chúng ta đi, không cần để ý những người này." Bạch Lăng trực tiếp bắt chuyện Tiếu Lạc rời đi.
"Họ Tiếu , ngươi núp sau lưng nữ sinh mặt sao? Để hai nữ sinh vì ngươi ra mặt, ta muốn là ngươi, đã sớm. . . . . ."
"Đỗ Bằng Phi!"
Lúc này, một tiếng nói lớn cắt đứt tên nam sinh nói chuyện.
Là giáo viên thể dục đến rồi: "Đứng ở nơi đó làm gì chứ, còn không mau gọi mọi người tập hợp?"
Bởi vì Đỗ Bằng Phi rất lợi hại ở phương diện bóng đá, hắn bị giáo viên thể dục chọn làm trợ thủ, hiệp trợ hắn lên lớp dậy học.
"Vâng, Lão sư."
Đỗ Bằng Phi
"Thành viên hội quán tán đả trên căn bản đều là sinh viên chuyên ngành thể dục, Tên tinh tướng ngươi cố chịu đi." Sở Nguyệt thở dài một tiếng, đồng tình liếc nhìn Tiếu Lạc.
"Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, ta lại không e ngại bọn họ."
Tiếu Lạc lạnh nhạt nói, sau đó nhíu mày, "Cho ăn, ngươi có thể hay không đừng gọi ta Tên tinh tướng, tên khó nghe như vậy từ trong miệng ngươi gọi ra, ngươi sẽ không cảm thấy buồn nôn sao?"
Sở Nguyệt đem kẹo que lấy ra, nói: "Ai cần ngươi lo, Tên tinh tướng, Tên tinh tướng, Tên tinh tướng, Tên tinh tướng, ta gọi như thế nào chứ?"
"Cho ngươi cái ánh mắt, chính mình lĩnh hội."
Tiếu Lạc trợn tròn mắt, sau đó đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận