Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Không thể

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Trư Đội Hữu?
Khóe miệng tên này giật một cái, hắn là đội trưởng đội hình sự của Tổng cục Hạ Hải, cùng Cổ Thiến Lâm tốt nghiệp trường cảnh sát, bởi vì Cổ Thiến Lâm không quen thuộc Hạ Hải nên mới gọi hắn, mặc dù hắn đã thành hôn, nhưng vẫn có ý nghĩ xấu đối với Cổ Thiến Lâm.
Nhưng tóm lại là muốn ở trước mặt nàng biểu hiện một phen, để cho nàng biết mình tại Hạ Hải có quyền uy và mặt mũi như thế nào, thế nhưng tiểu tử trước mắt này không coi hắn ra gì, biết rõ hắn là cảnh sát lại còn dám lấy thái độ như thế nói chuyện với hắn, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Hắn dùng lực nắm chặt cổ áo Tiếu Lạc, lực cánh tay cường đại cơ hồ muốn xách Tiếu Lạc rời khỏi mặt đất, phẫn nộ quát: "Tiểu tử ngươi nói cái sao? Có tin ta đánh ngươi răng rơi đầy đất hay không!"
Tiếu Lạc lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Buông tay!"
Tên này giận quá thành cười: "Phách lối cuồng vọng thì ta thấy nhiều, hôm nay lại lần đầu tiên gặp ngươi như vầy, tiểu tử, ngươi . . . Ah . . ."
Còn chưa có nói xong, chỉ cảm thấy ngực gặp một trọng kích, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, toàn bộ thân hình bay về phía sau ba bốn mét, "Bành" một tiếng va chạm kịch liệt cùng phần đuôi của chiếc SUV màu đen của Cổ Thiến Lâm.
Tiếu Lạc nhìn Cổ Thiến Tuyết vừa mới ra tay, không khỏi nhíu mày.
Cổ Thiến Lâm đang run lên lại sững sờ qua đi, liền nổi giận đùng đùng với Cổ Thiến Tuyết: "Ngươi làm gì? Ai bảo ngươi động thủ đánh người?"
Nói xong, chay mau tới dìu tên kia đứng lên.
Trên mặt Cổ Thiến Tuyết không hề bận tâm, hùng hồn nói: "Ai bảo hắn vô lễ với Tiếu Lạc?"
"Ngươi . . ."
Cổ Thiến Lâm quay đầu lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi thực sự là điên rồ."
Tên kia ho khan không ngừng, hoảng sợ nhìn Cổ Thiến Tuyết, đầu óc của hắn lúc này cũng phát mộng, nếu như không phải tự mình kinh lịch, xem như đánh chết hắn cũng không tin một cái thiếu nữ lại có thể dùng một quyền đánh bay hắn, loại lực lượng kia rất đáng sợ và lực trùng kích làm ngũ tạng lục phủ hắn như bị đảo lộn, hít thở không thông.
"Tỷ, ngươi không hiểu, trong lòng ta Tiếu Lạc rất trọng yếu." Cổ Thiến Tuyết cau mày nói.
"Ngươi biết cái gì? Nữ nhân bên cạnh hắn có một đống lớn, ngươi lại không phải là người duy nhất của hắn, ngươi tập trung tinh thần ở trên người hắn, thế nhưng tâm tư của hắn lại không ở trên người ngươi, ngươi không hiểu nam nhân, ngươi có biết hay không tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm bản thân bị thương? Ta là tỷ ngươi, ta làm tất cả đều muốn tốt cho ngươi, ngươi làm sao lại không hiểu?" Cổ Thiến Lâm hơi không khống chế được mà nói.
"Ta rất biết mình đang làm cái gì, ta cũng biết rõ bên người Tiếu Lạc còn có những nữ nhân khác."
Cổ Thiến Tuyết nhìn Tiếu Lạc, "Nhưng ta không quan tâm, ta thích đi cùng với hắn, chỉ cần thấy được hắn, ta liền sẽ cảm thấy thoải mái, cái này là đủ rồi."
"Không có thuốc chữa, ngươi thực sự là hết thuốc chữa. . ."
Cổ Thiến Lâm cực kỳ bi ai lại tức giận bất đắc dĩ lắc đầu, nàng vẫn ngăn chặn Cổ Thiến Tuyết phát sinh tình cảm với Tiếu Lạc, thế nhưng nàng càng áp chế thì nó lại càng phát triển, phát triển đến hôm nay, Cổ Thiến Tuyết thậm chí ngay cả chào hỏi cùng không chào nàng một tiếng, len lén chạy đến Hạ Hải tìm Tiếu Lạc.
Đây chính là thân muội muội của mình ah, thế mà thích một tên ma đầu giết người!
Quá châm chọc, thiên ý quá trêu người, nàng thực không thể nào tiếp thu được kết quả như vậy.
Tâm tình Tiếu Lạc rất phức tạp, hắn vốn cho rằng Cổ Thiến Tuyết chỉ coi hắn là thành một đại ca rất thân mật, thế nhưng hiện tại xem ra, chuyện lo lắng nhất vẫn đã xảy ra, hắn không nguyện ý tổn thương nữ hài hồn nhiên này, nhưng hắn không thể chặt đứt giống như làm với Sở Nguyệt.
"Bang đương ~ "
Hai tay hướng ra phía ngoài hơi dùng lực một chút, còng lại hai tay của hắn còng tay liền đứt đoạn.
Cmn, như vậy mà cũng có thể? !
Tên nam nhân kia nhìn thấy một màn này, lập tức là chấn kinh đến nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin những gì mình nhìn thảy, nghĩ thầm: Cái cmn là những người nào ah, một thiếu nữ có thể một quyền đánh bay mình, một cái khác thì bẻ gãy còng tay dễ như trở bàn tay, quái vật sao?
Nghĩ đến hình ảnh bản thân nắm chặt cổ áo Tiếu Lạc, toàn thân không khỏi kinh hãi tuôn mồ hôi lạnh.
Tiếu Lạc hướng Cổ Thiến Tuyết, mở miệng nói: "Thiến Tuyết, ta vẫn luôn xem ngươi là muội muội, hơn nữa . . ." Đem ngón vô danh mang nhẫn kim cương lên cho Cổ Thiến Tuyết nhìn, ". . . Ta đã kết hôn rồi, thê tử của ta ngươi gặp qua, bộ quần áo này là nàng mặc cho ngươi."
Cổ Thiến Lâm sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng Tiếu Lạc sẽ nói lời nói này, ấn tượng với Tiếu Lạc có chút cải biến.
Nhưng Cổ Thiến Tuyết nghe xong những lời kia thì một chút xíu phản ứng cũng không có, thiên chân vô tà nháy mắt to nhìn Tiếu Lạc, tựa hồ đang mong đợi hắn nói tiếp.
"Ngươi . . . Nghe hiểu ta đang nói gì sao?" Tiếu Lạc hồ nghi hỏi.
Cổ Thiến Tuyết gật gật đầu: "Ân, nghe hiểu."
Tiếu Lạc nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cô nàng này đủ kiên cường, sẽ không có bị thương gì chứ, nói: "Vậy là tốt rồi, kỳ thật trên đời này có rất nhiều nam nhân ưu tú, ngươi đại khái có thể tìm . . ."
"Tiếu Lạc, chúng ta cũng kết hôn a."
Còn chưa nói xong, Cổ Thiến Tuyết liền xông tới, gương mặt xinh đẹp cách Tiếu Lạc chưa tới mười centimet, phi thường gần.
Tiếu Lạc kinh ngạc, Cổ Thiến Lâm sững sờ ở, tên nam nhân kia thì hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc không thôi, Cổ Thiến Tuyết nói và hành động thật sự quá bất ngờ, không, phải nói là cường đại, cường đại đến để cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
"Ngươi nói cái gì đó, ta đã kết hôn rồi, sao có thể lại kết hôn với ngươi?" Tiếu Lạc cảm giác đau cả đầu.
"Vì sao không thể? Ngươi có thể kết hôn cùng những nữ nhân khác, vì sao không thể kết hôn cùng ta?" Cổ Thiến Tuyết không cam lòng truy vấn.
Tiếu Lạc nhịn không được tức giận: "Ngươi ở Giang Thành lâu như vậy mà không hiểu gì sao? Không biết quốc gia chúng ta là chế độ một vợ một chồng sao đồ đần?"
"A" Cổ Thiến Tuyết lên tiếng.
"Tốt rồi, trở về cùng tỷ ngươi đi, nếu là cảnh sát, xem xem sách nhiều vào, hiểu nhiều việc thông thường đi, bằng không sẽ nháo ra rất nhiều chuyện cười đó." Tiếu Lạc căn dặn nàng.
Cổ Thiến Tuyết nghiêm túc nói: "Tiếu Lạc, ta sẽ xin điều tới nơi này, đến lúc đó ta có thể hàng ngày nhìn thấy ngươi."
Tiếu Lạc không biết mình là nên khóc hay nên cười, cảm thán một tiếng nói: "Ngươi thật là một cái đồ đần!"
"A "
Cổ Thiến Tuyết lại là bình thản đáp lại.
Một giây sau, trong lúc Tiếu Lạc kinh ngạc, nàng lập tức xông vào trong ngực của hắn, hai tay ôm thật chặt eo của hắn, ôm rất căng, Tiếu Lạc có thể ngửi được một cỗ mùi thơm ngát ngấm cả vào lòng người, còn có thể cảm giác được tim của mình đang gia tốc.
Cổ Thiến Lâm mở to hai mắt, ánh mắt đờ đẫn tự lẩm bẩm: "Vì sao? Vì sao hết lần này tới lần khác lại lựa chọn hắn?"
Tiếu Lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Cổ Thiến Tuyết, hỏi dò: "Có thể . . . Phải không?"
"Không thể."
Cổ Thiến Tuyết vùi đầu ở trong ngực của hắn, từ từ nhắm hai mắt nói ra, đồng thời lại càng ôm càng chặt hơn, nàng xúc động, sắp rời đi, nàng lại khống chế không nổi cảm giác kích động này.
Tiếu Lạc: ". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận