Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Tô Ly thêm hảo hữu

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tiếu Lạc có thể tốn hao mười vạn điểm tích lũy khởi động chữa trị năng lực lập tức đem vết thương chữa khỏi, nhưng đây là vết thương nhỏ, không cần lãng phí điểm tích lũy, lại nói thân thể của hắn có năng lực khôi phục rất là biến thái, dạng tổn thương như thế này chỉ cần bốn ngày là có thể khỏi hẳn.
Rửa vết thương, trừ độc, băng bó...
Cơ Tư Dĩnh nghiêm túc xử lý vai trái cho hắn, động tác không lạnh nhạt, trước đây ở NSA từng giúp người xử lý vết thương.
"Kỳ thật, không cần băng bó, bị thương ngoài da mà thôi."
Đối với sự nhiệt tình của nàng, Tiếu Lạc ngược lại là có chút không thích ứng được.
"Dù độc tính của cây tram có yếu, nhưng nếu như không xử lý, rất dễ dàng làm vết thương chuyển biến xấu, Tiếu Lạc tiên sinh vẫn nên chú ý một chút, trong năm ngày vết thương đừng đụng đến nước." Cơ Tư Dĩnh dọn dẹp cái hòm thuốc ôn nhu nói.
Tiếu Lạc nhẹ gật đầu, mặc quần áo vào.
...
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, lập tức chính là giao thừa.
Mà khoảng thời gian này cũng phát sinh rất nhiều chuyện thú vị, làm cho người nói chuyện say sưa chính là sau khi Tiếu Triêu Phát xuất viện bởi vì bị đội nón xanh liền đánh Tiếu Triêu Lai, Tiếu Triêu Lai bị đánh gãy chân phải, An Viễn Bà cũng không dễ chịu, đi bên ngoài bị người người phỉ nhổ, trong nhà lại bị Tiếu Triêu Phát nhục mạ ẩu đả, cuối cùng chạy trở về nhà mẹ đẻ tránh tai nạn.
Nhưng nhà mẹ đẻ nghe nói nàng qua lại với Tiếu Triêu Lai, phụ thân phát hỏa, cầm lấy cái chổi liền đuổi nàng ra ngoài, nói nàng làm nhà bọn hắn hổ thẹn, bại hoại thanh danh nhà bọn hắn, An Viễn Bà thành đối tượng người người kêu đánh.
Rất hí kịch tính chính là, Tiếu Triêu Phát là mua mười mấy cân thịt heo đi nhà Tiếu Lạc, một là xin lỗi vì hành vi lỗ mãng ngày đó, hai là cảm tạ Tiếu Lạc, dù sao nếu như không có Tiếu Lạc, hắn còn bị An Viễn Bà và Tiếu Triêu Lai lừa gạt, một cái nón xanh đeo cao mấy trượng mà bản thân còn cảm giác rất tốt.
Giao thừa cả nhà tề tụ.
Hàng năm đều làm một bàn thức ăn ngon, năm nay nhà Tiếu Lạc liền đổi một loại hình thức, ăn lẩu.
Ngọn nguồn nguyên liệu nấu ăn toàn bộ đều mua trên trấn, Hoa Hà Anh và Cơ Tư Dĩnh cũng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, tỉ như khoai tây cắt thành phiến, rửa rau xanh sạch sẽ, hai nữ nhân loay hoay quên cả trời đất, cuối cùng một bàn lớn tràn đầy nguyên liệu nấu ăn, phong phú cực kỳ.
Gia gia nãi nãi và Hoa Hà Anh không ngừng khen Cơ Tư Dĩnh tài giỏi, nhiệt tình trực tiếp coi nàng là người nhà mình đối đãi.
Ăn lẩu, người trong nhà vui vẻ hòa thuận.
Điện thoại Tiếu Lạc nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, Trương Đại Sơn tất nhiên là không cần nhiều lời, trực tiếp một hình nữ nhân lỏa thể tới, phối hợp với văn tự nói rõ: Năm mới mới cưỡi tướng!
Còn may tốc độ tay rất nhanh, bằng không để Cơ Tư Dĩnh bên cạnh thấy được.
Tiếu Như Ý thì phát video trò chuyện với gia gia nãi nãi cùng Tiếu Trí Viễn và Hoa Hà Anh.
Mà khì trò chuyện video kết thúc, Tiếu Lạc liền phát hiện Wechat mình có một cái thỉnh cầu hảo hữu, khiến hắn rất ngạc nhiên chính là, đối phương thêm hảo hữu tự giới thiệu là: Tô Ly.
Tiếu Lạc trong đầu lập tức hiển hiện khuôn mặt đẹp đến mức ngạt thở, Tô Ly làm sao lại biết nick Wechat của mình? Vì sao lại add mình?
Nhấn tiếp nhận, sau đó Tô Ly liền phát một câu có nội dung ngắn gọn tới: Tiểu bối khóc muốn gặp ngươi, bây giờ ngươi có được hay không?
Tô Tiểu Bối?
Tiếu Lạc dở khóc dở cười, nha đầu kia không thể nào, thật ỷ lại vào mình rồi?
Đang chuẩn bị nói một câu "Không tiện", kết quả Tô Ly liền phát tới video trò chuyện thỉnh cầu.
Tiếu Lạc ho khan một tiếng, nói với người nhà phải nhận cú điện thoại rồi chạy lên lầu, đầu kia điện thoại rất nhanh liền xuất hiện một tiểu nữ hài như thiên sứ, bất quá cô bé này đang oa oa khóc lớn, nước mắt to như hạt đậu, cặp mắt khóc có chút sưng đỏ, làm cho người ta thương tiếc, khuôn mặt nhỏ giống quả táo đỏ, miệng bên trong không ngừng gào thét: "Ta muốn ba ba."
Tiểu nữ hài không phải người khác, chính là Tô Tiểu Bối!
Thấy nàng khóc thương tâm như vậy, Tiếu Lạc không khỏi đau lòng một trận.
Tô Ly chưa từng xuất hiện, nhưng thanh âm của nàng xuất hiện: "Tô Tiểu Bối ngươi chớ khóc, hắn trong điện thoại, không tin ngươi nhìn."
Thanh thúy êm tai, mang theo một tia bất đắc dĩ, có lẽ không cách nào với Tô Tiểu Bối nữa, chỉ có thể mời Tiếu Lạc hỗ trợ.
Tô Tiểu Bối thấy Tiếu Lạc trong điện thoại, lập tức liền không khóc, nức nở lên, hỏi: "Ba ba, làm sao ba ba ở trong điện thoại?"
Nhìn kích động như vậy, thân mật, khuôn mặt thuần chân, Tiếu Lạc rất muốn sờ sờ đầu của nàng, lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Ba ba không trong điện thoại, mà ở chỗ rất xa, điện thoại là công cụ truyền tin, tựa như thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ, có thể để chúng ta nhìn thấy nhau, nghe được nhau nói."
Chưa từng có kinh nghiệm an ủi tiểu hài tử, lần đầu Tiếu Lạc ôn nhu an ủi tiểu nữ hài, lời vừa ra khỏi miệng, liền chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Ba ba, ngươi không phải nói phải tới thăm Bối Bối sao? Ngươi vì cái gì không đến a, ô ô ô..."
Tô Tiểu Bối lại khóc lên, khóc đến lê hoa đái vũ, ta thấy mà yêu, nàng vẫn nhớ kỹ lời Tiếu Lạc nói với nàng, mỗi ngày nàng đều chờ mong nhìn thấy Tiếu Lạc, thẳng đến qua tết, nàng đã hết nhẫn nại, lúc này mới làm loạn với Tô Ly, nhất định phải nhìn thấy Tiếu Lạc, khuyên như thế nào cũng vô dụng.
Vậy mà tiểu nha đầu còn nhớ việc này!
Tiếu Lạc cười khổ, hắn vốn là lừa gạt, không nghĩ tới Tô Tiểu Bối tưởng thật.
"Tiểu bối đừng khóc, chờ qua năm ta liền đến tìm ngươi."
"Thật?"
Tô Tiểu Bối nhún nhún mũi ngọc tinh xảo, nức nở nói.
"Thật, không tìm đến ngươi là con chó nhỏ."
Tiếu Lạc dùng tận lực thanh âm nhu hòa khuyên nói, "Ngươi bây giờ ăn cơm với mụ mụ, phải ngoan, rất nhanh ngươi liền có thể nhìn thấy ta."
"Nhưng Bối Bối hiện tại muốn nhìn thấy ba ba, ô ô ô..." Nói khóc liền khóc.
"Bây giờ không phải là đã gặp được sao? Ngươi có thể trông thấy ta, ta cũng có thể trông thấy ngươi, chúng ta còn có thể nói chuyện phiếm."
Tiểu nha đầu bị dao động, chậm rãi đình chỉ thút thít, Tô Ly lúc này cũng cầm khăn tay, giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt: "Tốt, không phải đã nói nhìn thấy hắn liền không khóc ngoan ngoãn ăn cơm sao, Tô Tiểu Bối, trước kia ta dạy ngươi thế nào ngươi quên rồi sao?"
Tô Tiểu Bối lắc đầu, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ta chưa, mụ mụ nói phải giữ lời hứa."
"Biết liền tốt, mau ăn cơm." Tô Ly nghiêm túc nói.
"Nhưng ta muốn trò chuyện với ba ba một lát." Tô Tiểu Bối lưu luyến Tiếu Lạc không rời.
Tô Ly nói: "Nói chuyện phiếm thì không thể khóc, muốn mặt mỉm cười, phải lễ phép."
"A "
Tô Tiểu Bối nhịn xuống không có khóc, sau đó nghe Tô Ly chậm rãi lộ ra một cái tiếu dung, nụ cười này làm cho nàng vô cùng đáng yêu và thanh thuần.
Tiếu Lạc bị chọc cười ra tiếng, tiểu nha đầu này thật sự là chơi thật vui và quá đáng yêu.
"Ba ba, ngươi chừng nào thì tới gặp Bối Bối?" Tô Tiểu Bối lại hỏi vấn đề này lần nữa.
"Rất nhanh, làm xong sự tình liền đến." Tiếu Lạc nói.
Tô Tiểu Bối dùng nàng thanh âm non nớt nói: "Ba ba, Bối Bối nhớ ngươi."
"Ta cũng nhớ ngươi."
Tiếu Lạc hiểu ý cười một tiếng, hắn nghĩ, câu này không phải là giả dối, có vài lần ở trong mơ đều thấy tiểu nha đầu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận