Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Trở nên gay gắt

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Lưu Phi kêu thảm thiết, làm cho người nghe cảm thấy da đầu run lên, đùi phải của hắn bị bẻ gãy, bị bẻ cong một cách kinh dị.
Tất cả mọi người bên trong Võ Quán đều kinh ngạc, trong mắt bọn họ thì Tiếu Lạc rất đáng sợ, một lời không hợp liền đánh gãy chân người khác, gia hỏa này rốt cuộc là người nào, tội phạm sao? Chỉ có tội phạm, làm việc mới tàn nhẫn như vậy a.
Quách Thanh Hạc đồng dạng nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được những gì mắt thấy, trong ấn tượng của hắn, Trương Đại Sơn mới là nhân vật hung ác để cho người ta nhức đầu, đánh nhau ẩu đả, căn bản là không sợ phiền phức, Tiếu Lạc lại tương phản, tính cách nội liễm, sẽ không chủ động gây chuyện, cũng không muốn gây chuyện, nhưng bây giờ là cái tình huống gì, vừa động thủ liền đánh gãy đùi phải của Lưu Phi, hơn nữa còn luyện tập một loại võ công nào đó, thực lực sâu không lường được?
Nếu như Trương Đại Sơn ở nơi này, nhất định sẽ nói cho hắn biết, hiểu biết của hắn với Tiếu Lạc đều sai, Tiếu Lạc đích thật sẽ không chủ động gây chuyện, cũng không muốn gây chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng vượt qua cực hạn nhẫn nại của hắn, nếu không thì ngươi là Thiên Vương lão tử, Tiếu Lạc cũng để ngươi quỳ xuống.
"Ngươi quật ta một lần, ta đánh ngươi một lần, dùng lực đạo đều như thế, rất công bằng a."
Tiếu Lạc ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc nhìn Lưu Phi, "Nhưng ngươi còn cố ý đụng tiểu nha đầu kia, thôi được, ngươi nhận của ta một cước, chuyện này mới có thể tính toán xong."
Nghe thấy lời ấy, Lưu Phi bị dọa đến vãi cả linh hồn, đối phương dùng một cây đao liền đánh gãy một cái chân của hắn, nếu là lại bị đối phương đá một cước, chỉ sợ cái chân khác cũng phải gãy mất, hắn lắc đầu, vạn phần hoảng sợ nhìn Tiếu Lạc, run rẩy nói: "Không . . . Không . . . Ta xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi . . ."
Một đại nam nhân đang rơi lệ, Tiếu Lạc tàn nhẫn, cường đại, nháy mắt phá hủy tâm lý của hắn.
"Đã trễ." Tiếu Lạc lắc đầu, cười nhạt một tiếng.
"Tiếu Lạc!"
Quách Thanh Hạc lớn tiếng quát dừng lại, sau đó bước nhanh chạy đến trước mặt Tiếu Lạc, mắt nhìn Lưu Phi trên đất, lấy giọng trách cứ nói, "Ngươi có chừng có mực một chút."
Tiếu Lạc ngoạn vị liếc mắt nhìn hắn, một giây sau, trực tiếp tung một cước đá vào mặt Lưu Phi, nương theo một ngụm máu tươi cùng một chiếc răng bay ra, Lưu Phi không kịp phát ra một tiếng đã bất tỉnh.
"Ngươi . . ."
Quách Thanh Hạc hai mắt đỏ lên, như chuông đồng lớn, thân làm tưởng lớp, hắn tự xưng rất uy nghiêm và mặt mũi, Tiếu Lạc là rất rõ ràng nói cho hắn biết, ngươi không dùng được.
"Đây là chuyện của ta với hắn, ngươi chớ xía vào."
Tiếu Lạc lãnh đạm nói, Quách Thanh Hạc vô nghĩa với hắn, vậy hắn cần gì phải nể mặt Quách Thanh Hạc, hơn nữa hắn không cần khách khí với dạng người này.
"Hắn là một phần tử của Võ Quán, thân ta là học viên của Võ Quán, ngươi làm như vậy là làm ta khó xử."
Quách Thanh Hạc lớn tiếng nói, thoạt nhìn thì cảm xúc hơi không khống chế được, "Hơn nữa là do ngươi sai, ngươi căn bản là không nên đem nữ nhi của ngươi vào, càng không nên để nàng chạy lung tung trong Võ Quán, đừng nói chỉ là bị trầy xước nhẹ, coi như bị trọng thương, đó cũng là ngươi gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác, ngươi cũng đừng có làm càn, nói cái gì mà hài tử còn nhỏ các loại, sai thì nên nhận, mà không phải tiếp tục sai phạm."
Tiếu Lạc cười lạnh: "Sai liền nên nhận? Là ta sai?"
"Đương nhiên là ngươi sai, ngươi không nên mang nữ nhi của người đến Võ Quán." Quách Thanh Hạc nghĩa chính ngôn từ nói.
Tiếu Lạc hừ nói: "Ngươi luôn miệng nói Võ Quán nghiêm cấm mang trẻ nhỏ dưới năm tuổi đi vào, vì cái gì mà ta ở bên ngoài Võ Quán đều tìm không thấy cái thông báo này? Nếu là nghiêm cấm bằng sắc lệnh, mà không có thông báo, ta lớn gan suy đoán, đây chẳng qua là quy tắc mà ngươi chế định vì ta, phải hay không phải?"
"Lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, Võ Quán chúng ta cấm chỉ nhi đồng đi vào, là việc mà tất cả mọi người biết đến, Hạc sư ca quang minh lỗi lạc, công bằng chính nghĩa, thế nào mà ngươi lại không giảng đạo lý, lật ngược phải trái, quả thực là điếm ô hình tượng của Hạc sư ca." Người Tô Xán Nghiệp thích lúc này đứng ra lớn tiếng chỉ trích Tiếu Lạc.
Nàng dẫn đầu như thế, học viên khác trong Võ Quán cũng đi theo trách cứ Tiếu Lạc.
"Vốn đang cảm thấy nên đứng ở bên hắn, không nghĩ tới người này lại tâm ngoan thủ lạt như thế, nữ nhi của hắn bị đụng ngã một chút cũng không đáng đồng tình."
"Đúng vậy, rõ ràng Hạc sư ca hiểu rõ đại nghĩa, kiếm thuật cũng cao siêu, ưu tú như thế, sao lại có đồng học có phẩm hạnh đê hèn hỗn đản như thế."
"Không phải nói tiểu hài tử bị đụng ngã thì nhất định là người lớn sai, đây là đạo lý gì."
Trong lúc nhất thời, mọi người đều quay đầu mâu nhắm vào Tiếu Lạc.
"Ta tới này sắp hai tháng, tại sao ta cũng không biết quy củ không thể mang tiểu hài tử tiến vào đây."
Tô Xán Nghiệp lúc này chạy tới, dùng tiếng nói đặc biệt của hắn, mặc dù sợ hãi việc Tiếu Lạc vừa ra tay liền đánh gãy chân người khác, nhưng vào giờ phút như thế này, hắn phải đứng ở bên Tiếu Lạc.
Nữ sinh mà hắn theo đuổi kêu lên: "Hai tháng rất dài sao? Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, Tô Xán Nghiệp, nơi này không có việc của ngươi, ngươi im miệng a."
Tô Xán Nghiệp lập tức ngậm miệng lại, ai bảo nữ sinh này là người hắn thích.
"Tiểu Vân, mau gọi 120, tình huống Lưu Phi không trì hoãn được." Quách Thanh Hạc hướng nữ sinh nói.
"Ân."
Uông Đồ Vân tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra, gọi 120.
Tiếu Lạc hài hước liếc Tô Xán Nghiệp một chút, ngay sau đó vỗ bờ vai của hắn: "Ngươi tỉnh a."
Nữ tử này tập trung tinh thần trên người Quách Thanh Hạc, Tô Xán Nghiệp coi như bỏ ra nhiều hơn nữa, cũng không bằng một đầu ngón tay của Quách Thanh Hạc, cần gì phải lãng phí thời gian và tình cảm với nữ nhân như vậy.
Nói xong, vứt đao gỗ, quay người đi hướng Tô Tiểu Bối, chuẩn bị mang Tô Tiểu Bối rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Quách Thanh Hạc lạnh lùng quát.
"Còn có việc?" Tiếu Lạc quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.
Quách Thanh Hạc cả giận nói: "Ngươi đáng gẫy chân một người, làm sao có thể đi như vậy?"
Tiếu Lạc hừ nhẹ một tiếng, ngay cả tâm tình để ý tới cũng không có, quay đầu lại tiếp tục đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bối.
Bị không để ý tới, Quách Thanh Hạc giận dữ, khóe miệng cơ bắp kéo ra, hét lớn: "Ngăn hắn lại!"
Võ Quán hơn hai mươi học viên nghe vậy, lập tức chạy đi lên, hiện lên hình quạt ngăn cản đường đi của Tiếu Lạc.
"Tổn thương người còn muốn đi, trên đời nào có đạo lý như vậy, đi, cùng chúng ta đi cục cảnh sát." Uông Đồ Vân lớn tiếng kêu lên.
Tiếu Lạc không có hồi âm nàng, mà là quay đầu mang theo ánh mắt thăm hỏi nhìn về phía Quách Thanh Hạc.
Quách Thanh Hạc đi tới, nghĩa chính ngôn từ nói: "Tiếu Lạc, mặc dù ta và ngươi là đồng học, thế nhưng ngươi làm hơi quá đáng, việc này nhất định phải giao cho cảnh sát xử lý."
"Ta đã báo cảnh sát, cảnh sát lập tức sẽ chạy tới." Uông Đồ Vân giận đùng đùng nói bổ sung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận