Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Biến cố

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đầu tháng rồi đẩy KP đi các đạo hữu.
---------------------------------------------------
Nhìn mặt đất hỗn độn, đặc biệt là thi thể đầu cự mãng kia, Phó đoàn trưởng Dong Binh Đoàn Hắc Huyết nhịn không được rùng mình một cái, bỏ đi ý nghĩ chạy tới Tử Nguyệt Động Thiên hiệp trợ cho đội trưởng, ngược lại bắt đầu dùng một con chim đưa tin, nói đội trưởng rút lui, lập tức thả chim đưa tin phón
Chim đưa tin một ngày phi hành hai vạn km, là phương thức đưa tin trong bí cảnh!
"Đội trưởng hắn thấy tin sau đó sẽ rút lui sao?" Một thành viên Dong Binh Đoàn Hắc Huyết bán tín bán nghi nói.
"Chỉ sợ sẽ không, đội trưởng đã từng là đồ đệ của lao tạp mao Tử Nguyệt Động Thiên, bởi vì bị lão tạp mao trục xuất sư môn mà thống hận, mỗi ngày đều nhớ làm thế nào để tiêu diệt Tử Nguyệt Động Thiên, bằng không cũng sẽ không phát triển Dong Binh Đoàn Hắc Huyết tới hơn ngàn người, hiện tại biết được lão tạp mao mắc trọng bệnh, là một thời cơ tốt để tiêu diệt Tử Nguyệt Động Thiên, hắn làm sao có thể buông tha." Người còn lại nói.
Nghe hai người này nói chuyện, những người khác đều lộ ra vẻ phức tạp trầm trọng, Phó đoàn trưởng càng nặng nề thở dài một cái.
...
...
Đoàn người Tiếu Lạc rời khỏi vô tận rừng rậm, lại đi hướng bắc hơn mười dặm đường, liền thấy một ngọn núi đứng ở trước mắt, đan nhai quái thạch, dựng đứng kỳ phong, cây cỏ kỳ hoa, Thanh Tùng thúy bách, đỉnh núi đứng thẳng trong tầng mây, nhìn tiên khí lượn lờ, có chút đồ sộ.
"Tiền bối, đây chính là phúc địa Tử Nguyệt Động Thiên."
Tả Hướng Minh hướng Tiếu Lạc giới thiệu, phương viên mấy vạn km, cũng chỉ có Tử Nguyệt Động Thiên có được nơi như thế này, như tranh sơn thủy vậy, mỗi khi giới thiệu với người khác thì, ở sâu trong nội tâm lúc nào cũng không tự kìm hãm được mà tự hào.
"Quả nhiên là một phúc địa, tình cảnh này, bản áp muốn hát vang một ca khúc để diễn tả tâm tình." Áp hoàng nhìn, lại muốn hát nữa rồi, năng lực khôi phục của nó rất mạnh, vết thương trên người cũng sớm phục hồi như cũ.
Vừa nghe nó nói muốn hát, Sáu người của Tử Nguyệt Động Thiên đều đổi sắc mặt.
Tiếu Lạc trực tiếp gõ vào đầu nó: "Còn ngại chọc phiền phức không đủ nhiều? Tối hôm qua nếu không phải là ngươi gào khóc thảm thiết, quấy rầy đầu cự mãng kia tu hành, nó sẽ tìm tới cửa sao?"
"mẹ nó, sao có thể trách bản áp."
Áp hoàng không phục nói, "Bản áp có thể bảo đảm, là do tên kia vô dụng đột phá thất bại, liền trút tức giận lên trên người chúng ta, hoàn hảo chúng ta không phải là bùn, bằng không liền chết quá oan."
Tiếu Lạc cũng không hứng thú cùng tám nó, cho nó một ánh mắt, để cho nó chậm rãi lĩnh hội.
Tả Hướng Minh cười hoà giải: "Tiền bối, tôn giả, hay chúng ta vẫn lên núi thôi?."
Tiếu Lạc gật đầu, theo hắn đi lên núi.
Tới giữa sườn núi, một đại môn xuất hiện ở trước mặt, trên tấm bảng viết "Tử Nguyệt Động Thiên" bốn cái chữ lớn màu vàng, bốn cái chữ lớn có bút pháp cứng cáp, lộ ra một cổ lực cảm.
"Tống sư đệ cùng Lý sư đệ không ở nơi này thủ sơn sao, lại chạy chạy đi đâu rồi?" Một người nữ đệ tử thấy sơn môn trống không, oán giận một trận.
"Việc này phải bẩm báo cho sư phụ, Tử Nguyệt Động Thiên chúng ta tuy chỉ là môn phái nhỏ, nhưng không thể không có quy củ được, Tống sư đệ cùng Lý sư đệ thực sự quá mắt kỷ cương." Một nữ đệ tử khác nhìn Tả Hướng Minh nói, rất rõ ràng, nàng hi vọng Tả Hướng Minh có thể hội báo cái tình huống này cho sư phụ.
Thần sắc Tả Hướng Minh âm tình bất định, nhìn ra được, hắn cũng bất mãn với hai vị sư đệ thủ sơn này.
"Sư huynh mau nhìn, nơi này có vết máu!"
Một nam đệ tử phát hiện vết máu, không phải là rất nhiều, hơn nữa có lá cây che lấp, dường như khó phát hiện được.
Máu? !
Mọi người cả kinh, một cổ dự cảm bất hảo tự nhiên xuất hiện.
Mấy người chạy tới, ngồi xổm xuống kiểm tra một phen, phát hiện là máu người không thể nghi ngờ, theo dấu vết máu thấp chảy xuống, đi ra hơn mười thước, liền thấy được hai người nằm ở giữa lùm cây, đều là miệng mũi tràn đầy máu, sắc mặt ảm đạm.
"Là Tống sư đệ cùng Lý sư đệ!"
Sáu người của Tử Nguyệt Động Thiên vọt tới.
Một người đưa tay dò xét ở mũi hai người, cuối cùng đứng dậy hướng Tả Hướng Minh lắc đầu, bi thống nói: "Bọn họ... Chết rồi..."
Tả Hướng Minh ngồi xổm xuống, kiểm tra xem vết thương trí mệnh ở nơi nào, cuối cùng phát hiện ngực hai người đều có một cái ấn tay màu đen nhánh, hai mắt nhất thời trợn to: "Phong vân chưởng, là kẻ phản bội Hạng Thanh làm!"
Hạng Thanh? !
Năm người kia đồng loạt thay đổi sắc, Hạng Thanh đã từng là một thành viên của Tử Nguyệt Động Thiên, bởi ở dưới chân núi gian một cô thiếu nữ mà bị sư phụ bọn họ phế bỏ một nửa tu vi đuổi ra khỏi Tử Nguyệt Động Thiên, từ đó về sau thống hận Tử Nguyệt Động Thiên, ở dưới chân núi sáng lập Dong Binh Đoàn Hắc Huyết, mượn hơi ác nhân, chuyên môn làm xằng làm bậy, lúc này nhất định là nghe được sư phụ bọn họ mắc trọng bệnh, mới nhân cơ hội đánh lên Tử Nguyệt Động Thiên.
"mẹ nó, hạ thủ thật là ác độc, một chưởng làm ngũ tạng lục phủ vỡ nát!" Áp hoàng kiểm tra một phen, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tiếu Lạc không nói hai lời, trực tiếp bay lên trời, bay hướng đỉnh núi, hắn muốn sử dụng truyền tống trận, nếu mà chưởng môn Tử Nguyệt Động Thiên bị giết, với hắn mà nói là một phiền toái không nhỏ.
"Tiểu tử trời đánh, chờ ta một chút a!"
Áp hoàng cũng đập cánh, dùng tốc độ thật nhanh đuổi theo Tiếu Lạc, một bên quay đầu lại hướng Bọn Tả Hướng Minh hô, "Tiểu bối, các ngươi cũng nhanh lên một chút, đi trễ sẽ không nhìn thấy náo nhiệt."
Sáu người lưu lại hai người canh giữ, phòng ngừa bị thú phá hư thi thể Tống sư đệ cùng Lý sư đệ, Tả Hướng Minh liền mang theo ba người còn lại chạy lên đỉnh núi.
...
...
Đỉnh núi, có cung vàng điện gnoc5, cũng có tĩnh thất.
Ở chủ điện, năm trăm tên mặc tử y trói hai tay hai chân Những đệ tử Tử Nguyệt Động Thiên, bị một đám tráng hán cầm đao kiếm, tên nỏ khống chế, hơn mười trưởng lão cũng bị trọng thương, ngồi xếp bằng một chỗ, khóe miệng tràn đầy vết máu.
Vị trí thuộc về chưởng môn, đang ngồi một gã đại hán.
Đại hán chỉ lộ ra mắt phải, con mắt trái tựa hồ như bị mù, dùng miếng màu đen che lại, chân phải hắn đem cùng gác lên, cả người như nằm nghiêng ở trên, hắn vừa vặn đọc xong thứ chim đưa tin mang tới.
"Cái cao thủ chó má gì, ngay cả lão tạp mao Tử Nguyệt Động Thiên hiện tại cũng trở thành tù nhân của lão tử, chẳng lẽ phiến địa vực này còn có tu luyện giả mạnh hơn lão tạp mao? Đầu tên kia bị lừa đá ah!" Hạng Thanh đưa cho thủ hạ tâm phúc, hùng hùng hổ hổ nói.
Thủ hạ tâm phúc vừa nhìn, cũng là không cho là đúng: "Toàn bộ Tử Nguyệt Động Thiên đều bị chúng ta bắt lại, lúc này lại gọi ngài lui binh, Phó đoàn trưởng chưa tỉnh ngủ sao?."
"Không cần để ý đến hắn!"
Hạng Thanh ngồi dậy, ánh mắt ác độc rơi vào một lão giả cách hắn cách đó không xa, hắc hắc cười lạnh nói, "Sư phụ, năm đó ngươi khu trục ta ra khỏi Tử Nguyệt Động Thiên có nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, có đặc biệt hối hận khi không phế hết tu vi của ta hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận