Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Chấn động

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Thôi Vĩnh Sinh đầy ý trào phúng, một đám bộ hạ đi theo cũng cười vài tiếng, không để Tiếu Lạc vào mắt.
Mặt đối với châm chọc và khiêu khích của Thôi Vĩnh Sinh, Ti Nguyệt Đình giơ lên túi xách trong tay: "Không có ý tứ, Quách viện trưởng đã ký kết hợp đồng cùng chúng ta, các ngươi tới muộn."
"Ha ha . . . nói khoác, tiếp tục đi, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng?"
Thôi Vĩnh Sinh xem thường, nụ cười trên mặt càng nồng nặc, "Ăn không được bánh ngọt vẽ một cái bánh nướng để đỡ đói, cái này nói chính là các ngươi, tiểu cô nương, ngươi còn cần lịch luyện thêm mấy năm, đùa nghịch loại trò vặt này thật sự là quá ngây thơ."
"Đúng, nàng quá ngây thơ, ngây thơ đến đáng thương, Thôi trưởng phòng nói quá đúng!" Liễu Y Dao cười đồng ý, cố ý đem tiếng nói nâng lên.
"Ha ha . . ."
Ti Nguyệt Đình chỉ biết cười.
Thôi Vĩnh Sinh lập tức đã mất đi hứng thú chê cười, hừ nhẹ một tiếng nói: "Xem ra không cầm được cái đơn hàng này để cho các ngươi nổi điên, hai nữ nhân điên, chúng ta đi, đi gặp Quách viện trưởng ký kết hợp đồng!"
Nói xong, quay người ngẩng đầu mà bước mang theo bộ hạ đi đến khu cao ốc hành chính.
"Chúng ta cũng đi!" Tiếu Lạc thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
"Lạc ca, không muốn chờ ở chỗ này một chút ah, ta rất hiếu kì chút nữa Thôi Vĩnh Sinh sẽ có vẻ mặt gì." Ti Nguyệt Đình cười nói.
Tiếu Lạc hỏi ngược một câu: "Không cảm thấy rất nhàm chán sao?"
"Đúng, quá nhàm chán, Lạc ca nói mời chúng ta đi ăn tiệc, sao có thể đem thời gian lãng phí ở nơi này." Liễu Y Dao nói nghiêm túc.
"Vậy được rồi."
Ti Nguyệt Đình đành phải nhún nhún vai coi như thôi, kỳ thật thật rất chờ mong nhìn thấy sắc mặt Thôi Vĩnh Sinh ăn quả đắng.
Ba người bước đi ra khỏi Bện Viện Mẹ Và Bé, mới vừa đi tới, hậu phương truyền đến một tiếng quát mắng: "Dừng lại!"
Nhìn lại, trên mặt Ti Nguyệt Đình không khỏi lộ ra nụ cười xán lạn: "Lạc ca, là đám người Thôi Vĩnh Sinh!"
Còn không phải sao, chính là nhóm người Thôi Vĩnh Sinh đuổi theo.
Tiếu Lạc nhíu lông mày nói: "Không cần để ý tới, chúng ta đi."
Nhưng mà đám Thôi Vĩnh Sinh vẫn đuổi theo, ngăn cản đường đi của ba người.
Bởi vì nhanh chạy, Thôi Vĩnh Sinh mệt mỏi thở hổn hển, khom người thở dốc.
"Thôi trưởng phòng, có chuyện gì sao?" Ti Nguyệt Đình cố ý hỏi.
"Kỹ nữ, ngươi câm miệng cho ta!"
Thôi Vĩnh Sinh không thèm để thân phận chửi ầm lên, mất một cái hợp đồng 1. 7 ức, ai cũng là không thể nào bình thản ung dung được, hắn nhìn chòng chọc vào Tiếu Lạc, "Vương bát đản, ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì để cho Quách viện trưởng ký kết hợp đồng cùng các ngươi? Nói!"
Một tiếng cuối cùng như là gào thét, hắn muốn tức đến hộc máu, thịt mỡ đến miệng mà còn bay mất.
Tiếu Lạc cau mày lại: "Thôi trưởng phòng, xin chú ý lời nói của ngươi, bằng không thì ta không ngại dạy dỗ ngươi lễ phép khi nói chuyện."
"Nói con mẹ ngươi, cái tên vương bát đản ngươi, ranh con, tạp chủng, trời ạ, mười tám đời tổ tong của ngươi. . ."
Thôi Vĩnh Sinh đã mất đi lý trí, dung hết nhưng lời thô tục mà hắn có thể nghĩ tới để nhục mạ Tiếu Lạc.
Nhưng thanh âm im bặt lại, Tiếu Lạc không chút khách khí tung một cước đá vào lồng ngực của hắn.
"Bành ~ "
Nương theo một tiếng va trầm muộn, Thôi Vĩnh Sinh giống viên đạn pháo hung hăng đánh tới thùng rác ven đường, vừa khéo cái mông lọt thẳng vào thùng rác.
Chân trái Tiếu Lạc đứng thẳng, chân phải đá cao, duy trì tư thế đá bay Thôi Vĩnh Sinh.
Tê . . .
Bộ hạ của Thôi Vĩnh Nguyên phải hít vào một hơi, nguyên một đám bị dọa lui sang một bên.
Ti Nguyệt Đình và Liễu Y Dao lại lấy ánh mắt điên cuồng sùng bái nhìn về phía Tiếu Lạc.
"Đẹp trai ngây người!"
Hai nàng nghĩ thầm.
"Đi!"
Tiếu Lạc thu chân về, nhàn nhạt nói một chữ.
"Tuân mệnh, hì hì . . ."
Ti Nguyệt Đình và Liễu Y Dao cười khanh khách nói, đi theo Tiếu Lạc.
. . .
. . .
"Các ngươi nghe nói không, tổ trưởng mới tới của Bộ Tiêu Thụ đã lấy được hợp đồng của Bện Viện Mẹ Và Bé."
"Cái gì? sao có thể, Tiếu Lạc lại có thể cướp hợp đồng từ trong miệng Dược Nghiệp Nhân Hòa sao?"
"Chính xác 100%, hợp đồng cùng đã ký xong, giấy trắng mực đen, bây giờ đang bàn giao trong văn phòng Trầm tổng."
"Đáng sợ, thật là đáng sợ, Tiếu Lạc rốt cuộc có lai lịch thế nào?"
"Đúng vậy a, có thể cầm xuống hợp đồng của Bện Viện Mẹ Và Bé, hơn nữa chỉ vần mấy giờ."
"Trầm tổng thắng, Trầm phó tổng giám đốc xuống đài, còn có Tiếu Lạc cược một cái tay cũng cùng Trầm phó tổng giám đốc sao, lần này có náo nhiệt để xem rồi."
"Chính là đánh cược mà thôi, sẽ không coi là thật, Trầm gia như thế nào để cho Trầm phó tổng giám đốc xuống đài, Tiếu Lạc càng không khả năng lấy một cái tay của Trầm phó tổng giám đốc, cái này là xúc phạm pháp luật?"
"Nói cũng đúng, nhưng trong tập đoàn nhất định sẽ phát sinh rất nhiều chuyện thú vị."
Khi tin tức Tiếu Lạc và Quách Thái Ninh ký kết hoàn hợp đồng truyền về Tập Đoàn Hoa Dược, trên dưới tập đoàn đều sôi trào lên, một cái đơn hàng không thể lấy lại cứ như vậy đi tới Tập Đoàn Hoa Dược, rất nhiều quản lý cao tầng đều cảm giác giống như đang nằm mơ, 1. 7 ức, đây tuyệt đối là đơn đặt hàng lớn nhất từ trước tới nay của Tập Đoàn Hoa Dược, hơn nữa đơn đặt hàng này là đoạt từ trong miệng của đối thủ cạnh tranh số một Dược Nghiệp Nhân Hòa, quá khó mà, thật bất khả tư nghị!
[ Tiêu Thụ Bộ ]
Mặt xám Từ Nhạc như tro, ngồi tại vị trí hoảng sợ mở to hai mắt, trong miệng thì thào lặp lại lấy một câu: "Làm sao có thể . . . Làm sao có thể . . ."
Trong phòng làm việc Mao Kiến Nghĩa như xuất thần, sau đó lắc đầu thở dài một tiếng, cầm giấy lên cùng bút, bắt tay vào viết [Đơn Từ Chức].
Lăng Phỉ cũng khó có thể bảo trì trấn định, khi công tác luôn luôn ngẩng đầu nhìn quanh, nhìn xem Tiếu Lạc trở về từ văn phòng Trầm nghiêng nghiên chưa.
Nàng thu hồi sự cao ngạo ngày xưa, từ giờ trở đi, nàng không còn là quán quân phòng tiêu thụ, đơn hàng của Bệnh Viện Mẹ Và Bé đủ để cho Tiếu Lạc nhảy lên thành ngôi sao tiêu thụ mới, trong đầu của nàng chỉ có một nghi vấn, chính là: Gia hoả kia rốt cuộc làm sao làm được?
"Ghê gớm, ghê gớm, Tiếu Lạc cắt đứt tay Trầm Phó tổng!"
Tên đi nghe tin đột nhiên như cái bóng da lăn vào, dùng thanh âm cao độ hô to lên tin tức mình lấy được.
Đám người run lên, theo bản năng nhìn Từ Nhạc.
Từ Nhạc sợ hãi, tay không tự chủ được run rẩy, sau đó hắn lấy lại bình tĩnh, hướng mọi người hô: "Nhìn cái gì vậy, không cần làm việc a."
Vừa hô vừa từ trong chỗ ngồi lấy hết vật phẩm quý giá ra, thần hồn nát thần tính chạy tán loạn, ngay cả cửa văn phòng cũng không biết ở đâu, thân thể va chạm đến mấy lần vào bàn công tác của người khác, mới rốt cục tìm ra phương hướng chính xác, mà chân cẳng như nhũn ra.
Ngay tại lúc hắn muốn đi ra, đúng lúc đụng phải Tiếu Lạc đi tới, Ti Nguyệt Đình và Liễu Y Dao.
"Phù phù ~ "
Từ Nhạc trực tiếp quỳ rạp xuống đất, lạnh cả người đổ mồ hôi như thác nước, trong miệng run rẩy hô một tiếng: "Tiếu . . . Tiếu Lạc . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận