Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Uống nước thần

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Thấy mặt Tiếu Thu Đông tràn đầy vẻ không vui, Tiếu Bình xấu hổ cười một tiếng, lập tức đổi giọng: "Đương nhiên, Đông Qua của chúng ta cũng phi thường ưu tú."
"Cái gì Đông Qua không Đông Qua, ngươi tại ám chỉ cái gì, mắng ta cổ ngắn? Về sau gọi tên của ta Tiếu Thu Đông, lại gọi Đông Qua ta trở mặt với ngươi!" sắc mặt Tiếu Thu Đông âm trầm xuống, nhìn Tiếu Bình giận dữ mắng mỏ một tiếng.
Tiếu Bình ngẩn người, sau đó chỉ có thể là cười làm lành, cúi đầu khom lưng nói "Vâng vâng vâng" .
Những việc này Tiếu Lạc đều nhìn ở trong mắt, Tiếu Bình tuổi tác lớn hơn, từ nhỏ đến lớn Tiếu Bình đều giống huynh trưởng, chưa từng như hôm nay lại nhịn như vậy, bị Tiếu Thu Đông răn dạy còn phải cung kính tươi cười nghênh tiếp, mờ ám trong đó hắn sao lại nhìn không ra được.
"Cơ tiểu thư có đúng không, ngươi tốt, ta gọi Tiếu Thu Đông, có tình cảm phi thường tốt với Tiếu Lạc, khi còn bé không có quần, hắn còn cầm quần của ta kìa, nói đến, chúng ta thật là mặc cùng một cái quần mà lớn lên." Tiếu Thu Đông nhìn Cơ Tư Dĩnh đưa tay ra, biến hóa trên mặt còn nhanh hơn so với lật sách, một khắc trước vẫn là phẫn nộ, một khắc sau thì trên mặt mỉm cười nhiệt tình.
Giả vờ!
Tiếu Lạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn không thể nào hiểu được, một người bạn tuổi thơ ấu lại có thể trở nên dối trá như thế, không nhìn thấy nửa điểm chân thành nào.
Theo lễ phép, Cơ Tư Dĩnh đưa tay bắt tay với Tiếu Thu Đông, cười nói: "Ngươi tốt!"
"Cơ tiểu thư, ngươi hẳn là người ở Giang Thành đi, ngươi có thể có được chiếc xe sang trọng như thế, tài sản trong nhà nhất định phải trên ngàn vạn hoặc hơn trăm triệu, ta rất hiếu kì, ngươi làm sao lại coi trọng Tiếu Lạc? Tiểu tử thúi này và ngươi không phải là người cùng một thế giới a." Tiếu Thu Đông âm dương quái khí hỏi một câu.
Cơ Tư Dĩnh thu liễm nụ cười trên mặt, nắm tay rụt trở về, trong ánh mắt nổi lên một cỗ địch ý, nàng sao lại không rõ ràng gia hỏa này đang muốn kiếm chuyện.
"Ha ha... Cơ tiểu thư không nên hiểu lầm, ta thuần túy chỉ là hiếu kì, dù sao ngươi và Tiếu Lạc rất giống công chúa và tiểu tử nghèo trong truyện cổ tích." Tiếu Thu Đông cười tủm tỉm nói.
Tiếu Bình nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Thu Đông, ngươi nói cái này không tốt a, như đang khích bác Lạc tử và Cơ tiểu thư đó."
"Châm ngòi? Ai châm ngòi? Ta chỉ thuần túy là hiếu kì thôi, ngươi lý giải vấn đề không đúng rồi?" Tiếu Thu Đông nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiêm nghị quát tháo.
Bên trong tế đàn có tiếng trống tiếng chiêng, át đi thanh âm của Tiếu Thu Đông, nếu không hắn cũng không giám hét lớn như vậy, chỉ sợ toàn bộ mọi người sẽ nhìn lại.
Tiếu Bình giận mà không dám nói gì, nắm đấm siết chặt lại buông ra, hắn sợ Tiếu Thu Đông đổi ý không cho hắn mượn tiền, trước đó đều là người một nhà, bay giờ phải quỳ xuống thì Tiếu Thu Đông mới đáp ứng cho vay tiền, hắn nào dám chọc Tiếu Thu Đông.
"Thu Đông, làm người không nên quá khoa trương!" Tiếu Lạc lạnh lùng nói.
"Phách lối?"
Tiếu Thu Đông giơ lên, giống như là nghe được một cười to lên, "Tiếu Lạc, hảo huynh đệ của ta, ngươi làm sao thấy ta khoa trương, ta chỉ có ngữ khí hơi nặng một chút, nhưng tuyệt đối không phải là phách lối, Bình ca, ngươi nói đi?"
Tiếu Bình có việc cầu người ta, lập tức liền gật đầu, trên mặt nặn ra một nụ cười: "Thu Đông nói rất đúng, không phải phách lối, Lạc tử, ngươi không nên sai lầm."
"Nghe thấy được sao? Ngay cả Bình ca còn nói ngươi nói sai." Tiếu Thu Đông đắc ý hừ nhẹ một tiếng.
Tiếu Lạc lắc đầu bật cười, cảm thấy Tiếu Thu Đông thật đúng là nhàm chán.
Ánh mắt Tiếu Thu Đông nhìn về phía Cơ Tư Dĩnh, cười ha hả nói: "Cơ tiểu thư, ngươi có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta không, đến cùng là vì cái gì mà Tiếu Lạc lại hấp dẫn ngươi a?"
Cơ Tư Dĩnh nhìn Tiếu Lạc một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Hắn rất ưu tú!"
"Ồ?" Tiếu Thu Đông ra vẻ kinh ngạc.
Cơ Tư Dĩnh nói bổ sung: "Ưu tú hơn so với ngươi, soái hơn so với ngươi, bất kỳ cái cũng đều hơn ngươi."
Mặc dù và bạn gái giả của Tiếu Lạc, nhưng nàng cũng không thích loại người dối trá này.
Những câu này, thiếu chút nữa là làm Tiếu Bình cười to thành tiếng.
Mà nụ cười trên mặt Tiếu Thu Đông liền cứng lại, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng, sau đó hắn lại cất tiếng cười to: "Ha ha ha... Cơ tiểu thư thật thú vị, nói rất tốt, trong mắt người tình biến thành Tây Thi, xem ra đây là thật."
Cười to nhưng bên trong lại cắn răng nghiến lợi phẫn nộ, lời nói của Cơ Tư Dĩnh, quả thực đã đem tôn nghiêm của hắn hung hăng giẫm xuống đất, bất luận cái gì Tiếu Lạc cũng đều mạnh hơn hắn, cái này là một việc nhục nhã của hắn, hắn hận không thể lớn tiếng nói đây chính là một tiểu bạch kiểm, phế vật, căn bản không có tư cách đánh đồng với hắn, đương nhiên, hắn còn không có đánh mất lý trí, cũng không có phẫn nộ triệt để vạch mặt với Tiếu Lạc, cho nên nhịn được.
Tiếu Lạc không có lên tiếng, chỉ là thưởng thức lườm Cơ Tư Dĩnh một chút, thầm nghĩ: Cái liên lạc viên này, không tệ!
Kỳ thật hắn không phải không có ý tứ gì với Cơ Tư Dĩnh, tướng mạo có thể, dáng người cũng được, tính cách làm người càng tốt hôn, chủ yếu nhất là, gia gia và nãi nãi rất thích nàng, nếu như giữa hai người có thể cọ sát ra một chút gì đó, hắn không phải là không thể tiếp nhận.
Lúc này, âm thanh Tiếu Tuyền Nhâm niệm chú càng ngày càng nhanh, động tác vẽ bùa trong hư không cũng càng lúc càng nhanh, mà tiết tấu tiếng chiêng trống cũng đang tăng nhanh, phảng phất như nghi thức sắp đạt tới cao trào, đột nhiên kéo lên.
Đột nhiên, Tiếu Tuyền Nhâm Lão mở hai mắt ra, đôi mắt già nua vẩn đục phi thường sắc bén, khiến người không dám nhìn thẳng.
Tiếng chiêng trống ngừng, vang lên thanh âm: "Tế Huyết Linh, khai thần thùng, bảo hộ tộc nhân Tiêu thị, thân thể an khang, bách bệnh bất xâm!"
Tộc nhân Tiêu thị ở đây liền đứng dậy, chỉnh tề xếp thành ba hàng ngang, ánh mắt thành kính nhìn về phía thần đàn, Tiếu Tuyền Nhâm chộp tới một con gà trống, chặt đầu lấy máu, ngón trỏ cùng ngón giữa sát nhập, thấm máu, điểm một điểm đỏ vào mi tâm của mỗi vị tộc nhân Tiêu thị, sau đó lại có một bát thần thủy được bưng đến trước mặt.
"Tiếu Lạc tiên sinh, đây là uống rựu thần thủy sao?" Cơ Tư Dĩnh nhỏ giọng hỏi.
Tiếu Lạc gật gật đầu: "Rót bên trong là thần thủy."
"Phải uống toàn bộ sao?"
"Nếu như ngươi có thể uống hết thì uống, uống không hết cũng chỉ cần uống ngụm nhỏ, còn lại giội ở trên tường, không đổ trên mặt đất." Tiếu Lạc dặn dò, đây là quan niệm hắn được tiếp nhận từ nhỏ, thần thủy không thể đổ mặt đất, nếu không sẽ dẫn tới đám người trách cứ.
"Ừ"
Cơ Tư Dĩnh nặng nề gật đầu.
"Vị cô nương này là?"
Tiếu Tuyền Nhâm Lão đi tới trước mặt Cơ Tư Dĩnh, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nổi lên sự nghi hoặc.
"Lão thái gia, nàng là bạn gái của Tiểu Lạc.".
"Là ai?"
Tiếu Tuyền Nhâm đã có tuổi, lỗ tai rất lãng, hắn không nghe rõ ràng.
Tiêu Địa Trường liền đi tới, ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng mà nói: "Nàng là bạn gái Tiểu Lạc, chuyên môn đến lễ bái sư tổ, về sau nàng cũng sẽ tiến vào Tiếu gia của chúng ta."
"A a, là bạn gái Tiểu Lạc a, tốt tốt tốt, Tiểu Lạc có bản lĩnh, bạn gái xinh đẹp như vậy."
Tiếu Tuyền Nhâm cười nhìn Cơ Tư Dĩnh, đưa tay tại điểm mi tâm của nàng, một điểm đỏ bừng như màu son điểm vào mi tâm của Cơ Tư Dĩnh, cho nàng thêm một phần khí tức tiên tử, "Hài tử, đốt Huyết Linh, sư tổ phù hộ ngươi cả đời bình an, uống xong thần thủy, sư tổ phù hộ ngươi bách bệnh bất xâm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận