Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Không cần giải thích

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Trầm Khuynh Nghiên lái xe vào bãi đậu xe, đêm nay mưa lớn như vậy, nàng tự nhiên không thể trở về, ở lại phòng Tô Ly.
Lúc hai người trở lại, vừa lúc gặp Tiếu Lạc đi ra.
"Trầm tổng, Tô tiểu thư, có thể mời các ngươi giúp một chút không?" Tiếu Lạc có chút hơi khó nói.
"Để cho chúng ta thay quần áo cho cô nương kia?" Trầm Khuynh Nghiên hỏi.
Tiếu Lạc gật gật đầu: "Đúng."
"A . . . gia hỏa này vẫn rất chính trực nha, cơ hội chiếm tiện nghi tốt như vậy mà cũng không dùng."
Trong ánh mắt Trầm Khuynh Nghiên có thêm một chút thưởng thức, ngay sau đó lắc đầu nói, "Không giúp được, ngươi gọi 120 đi, đưa nàng tới y viện đi."
Nàng đứng trên lập trường của Tô Ly, vô duyên vô cớ xuất hiện một tình địch, nàng nếu là Tô Ly, nhất định trong lòng sẽ không dễ chịu, đừng nói hỗ trợ, không có nổi bão ngay tại chỗ đã là rất kìm nén rồi.
Tiếu Lạc nhíu nhíu mày: "Chỉ có chút phong hàn, không cần thiết phải đưa tới y viện, uống chút thuốc hạ sốt là được."
"Tiếu Lạc, ngươi làm sao biết là chỉ cần uống thuốc hạ sốt là được?" Trầm Khuynh Nghiên cảm thấy lo lắng vì gia hỏa này, nghĩ thầm: quan hệ của ngươi và ly hơi có chút tiến triển, kết quả giờ lại như vậy?
"Ngươi và nàng là quan hệ như thế nào?"
Tô Ly lên tiếng, đôi mắt nhìn chăm chú vào Tiếu Lạc mà hỏi.
Tiếu Lạc thốt ra: "Bằng hữu!"
Hắn và Cổ Thiến Tuyết là bằng hữu, hắn có ần tượng rất tốt với nữ hài đơn thuần này, nhưng chỉ dừng lại ở mức có ấn tượng tốt mà thôi, trong lòng hắn, Cổ Thiến Tuyết càng như một tiểu nha đầu cần dạy bảo.
"Bằng hữu bình thường?" Tô Ly hỏi lại.
"Đúng, quen biết khi ở Giang Thành." Tiếu Lạc trả lời thành thật.
Tô Ly không có tiếp tục hỏi, sau liền đi vào phòng Tiếu Lạc, đồng thời còn căn dặn Trầm Khuynh Nghiên một tiếng: "Khuynh Nghiên, đi tủ quần áo phòng ta lấy cho nàng một bộ quần áo sạch."
"Ngươi?" Trầm Khuynh Nghiên kinh ngạc hỏi, nghĩ thầm: Lớn như vậy sao?
"Đương nhiên là của ta, dáng người của nàng và ta không có sai biệt lắm, hẳn là có thể mặc."
Tô Ly quay đầu lại nói, "Đúng rồi, lấy thêm mấy cái khăn tắm và khăn mặt tới, trong tủ quần áo có."
"Tốt a . . ."
Trầm Khuynh Nghiên thở dài, người trong cuộc đều như không có chuyện gì xảy ra, nàng một ngoại nhân thì tính là cái gì.
Tiếu Lạc đứng tại chỗ khẽ nhếch miệng, đối với phản ứng của Tô Ly thì có chút ngoài ý liệu, sau đó nhỏ giọng tự lẩm bẩm: "Nữ nhân này vẫn rất tốt."
. . .
. . .
Lau khô tóc cho Cổ Thiến Tuyết, uy thuốc hạ sốt, đổi một bộ quần áo khô, sau khi làm xong liền không nói một lời quay về phòng mình, Trầm Khuynh Nghiên tự nhiên cũng sẽ không ở lại phòng Tiếu Lạc, cũng đi theo nàng.
"Ly, ngươi bình tĩnh như vậy sao? Có thể từ Giang Thành tìm tới nơi này, coi như Tiếu Lạc không có ý gì, thì khẳng định cô nương kia có ý nghĩ, hiện tại cô nam quả nữ ở chung một phòng, không khác gì đống rơm để bên bếp lò, cả hai ở cùng một chỗ là vô cùng nguy hiểm."
Trầm Khuynh Nghiên thật sự là không cách nào trấn định được, ngồi ở trên ghế sa lông đối diện cầm một quyển sách.
"Ta tin tưởng hắn."
Tô Ly xem sách, không ngẩng đầu nói một câu, sau đó từ nghĩ một đằng nói một nẻo nói, "Nếu như hắn thực làm gì, ta sẽ giải trừ quan hệ hôn nhân với hắn, trả lại tự do cho hắn."
Ách . . .
Trầm Khuynh Nghiên hoàn toàn sửng sốt, bất đắc dĩ cười nói: "Nếu như ngươi muốn như vậy ta rất yên tâm, thế nhưng ngươi khẳng định không phải nghĩ như vậy, có lẽ lúc cùng Tiếu Lạc đi làm giấy kết hôn là bởi vì ngươi và hắn xảy ra quan hệ không thể nói rõ được, nhưng bây giờ ngươi không lừa được ta, ngươi thích nam nhân kia."
Nghe lời nói này, Tô Ly ngẩn người, ánh mắt lâm vào thất thần trong ngắn ngủi.
Không thấy nàng nói lời nào, Trầm Khuynh Nghiên phất tay nói: "Được rồi được rồi, không nói, nói nhiều thì mình lại như người nhiều chuyện, ta đi tắm rửa, đợi chút nữa còn được mở điện thoại xem tài liệu văn bản cần ta ký."
Nói xong, đi lên lầu tắm rửa.
. . .
. . .
Tiếu Lạc dùng một cái khăn nóng lau trán cho Cổ Thiến Tuyết, uống thuốc giảm nhiệt, hơn nữa bản thân Cổ Thiến Tuyết có luyện võ, thể chất sẽ không kém, hơn nửa giờ sau nàng liền tỉnh lại.
"Tiếu Lạc." Nàng hô một tiếng.
"Ngươi đã tỉnh."
"Ân."
"Lần sau đừng mắc mưa, ngươi một cô nương, thân thể cũng không phải làm bằng sắt." Tiếu Lạc dùng giọng điệu trưởng bối dạy bảo.
"Thiên Sơn còn lạnh hơn so với nơi này nhiều, ta ở đó gặp mưa không biết bao nhiều lần nhưng vẫn không có bị bệnh." Cổ Thiến Tuyết có chút nghi ngờ nói.
Tiếu Lạc nói: "Vậy xem ra ở đô thị lâu rồi, tố chất thân thể của ngươi đã giảm xuống."
Cổ Thiến Tuyết nghĩ nghĩ, nói rất nghiêm túc: "Ân, hẳn là như vậy."
"Uống nước a." Tiếu Lạc đem một chén trà nóng tới.
Cổ Thiến Tuyết ngồi dậy, đưa tay nhận lấy liền uống một hớp nhỏ, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Trời mưa thật lớn."
"Đúng vậy a, nhìn bộ dạng này trong thời gian ngắn vẫn không dừng được, may mắn đêm nay ta trở về, nếu như không trở về . . ."
Tiếu Lạc không hề nói tiếp, cô nương ngốc này nếu dầm mưa một đêm, đừng nói là Cổ Chiến Quốc sẽ không tha thứ hắn, chính là Cổ Thiên Lâm cũng sẽ từ Giang Thành chạy tới Hạ Hải tìm hắn để gây phiền phức.
"Tiếu Lạc, ta đói!" Cổ Thiến Tuyết ngẩng đầu, trơ mắt nhìn hắn.
Trong đầu Tiếu Lạc đột nhiên hiển hiện hình ảnh cô gái này lạc đường, ngồi ở một tòa cao ốc chờ mình tìm tới, khi đó nàng cũng nói với mình một câu như vậy.
"Chờ chút, ta đi làm."
Tiếu Lạc đứng dậy, chuẩn bị đi qua phòng Tô Ly, nơi này không có đồ làm bếp, cũng không có nguyên liệu nấu ăn, không làm được.
Nhưng ở lúc này, Cổ Thiến Tuyết kéo góc áo hắn lại.
"Thế nào?" Tiếu Lạc quay đầu lại, mỉm cười hỏi.
"Ngươi đừng bỏ ta lại một mình."
Cổ Thiến Tuyết tội nghiệp nói, nàng không thèm quan tâm tới lời Cổ Thiến Lâm nói mà đi tới Hạ Hải, điện thoại và túi tiền của nàng bị người đánh cắp, đến khi nàng tìm tới Tinh Nguyệt, đói đến muốn xỉu, trên người không có xu nào, nếu như không có đợi được Tiếu Lạc, nàng không biết làm sao cho tốt.
"Ta chỉ muốn đi qua phòng đối diện làm cho ngươi chút đồ ăn, sẽ không đi." Tiếu Lạc nhẹ nhàng gỡ tay của nàng ra.
Sau đó quay người đi ra ngoài.
Đi vào phòng Tô Ly, phát hiện Tô Ly đang ngồi ở trên ghế sa lông ưu nhã an tĩnh xem sách, Tiếu Lạc đi lên chào hỏi: "Vừa rồi cám ơn ngươi."
"Ân "
Tô Ly rất là bình thản trả lời một câu, biểu hiện như là không quan tâm đối với chuyện này.
"Nàng gọi Cổ Thiến Tuyết, là ta một bạn thân ở Giang Thành, nhưng ta có thể bảo đảm . . ." Tiếu Lạc nhấn mạnh một lần nữa, hắn cũng không biết rõ tại sao mình lại như vậy, chính là sợ Tô Ly hiểu lầm cái gì.
"Ngươi không cần giải thích, đừng quên, hôn nhân của chúng ta chỉ là một tờ hiệp ước." Tô Ly mở miệng ngắt lời.
Nàng cố ý khích nam nhân này, rất hi vọng nhìn thấy nam nhân này nổi bão, sau đó nói với nàng giữa bọn hắn không chỉ là quan hệ hiệp ước, nàng thậm chí hi vọng nam nhân này sẽ bá đạo cường thế tuyên cáo nàng thuộc về hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận