Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Con ngựa lớn

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đầu tháng rồi đẩy KP đi các đạo hữu.
---------------------------------------------------
Tiếu Lạc mang theo áp hoàng ở giữa một màn sáng năm màu, có thể cảm giác rõ ràng được mình đang kéo dài qua không gian, trong quá trình truyền tống có một loại cảm giác áp bách, lỗ tai cũng ong ong, phảng phất như đang qua đường hầm xe lửa.
Ước chừng hơn mười hơi thở, cảm giác kéo dài qua không gian mới dần dần biến mất, tựa hồ như ngừng lại, sau đó ngũ thải quang mang chung quanh chậm rãi tán đi, đập vào mi mắt, là một cái đài cao to lớn hình tròn, bốn phía là tường thành thật cao.
Theo thời gian trôi qua, lại một người hiện hình ở nơi này, giống như là đột nhiên xuất hiện vậy, hẳn là người từ các địa phương khác truyền tống tới.
"Nơi này là Thành Stan, người truyền tống tới đừng tiếp tục ở trên bình đài, mau rời đi, đừng trở ngại người phía sau truyền tống tới!" Một cái thanh âm cứng rắn vang lên.
Tìm theo tiếng, là một binh lính mặc khôi giáp, xung quanh còn có rất nhiều binh sĩ như vậy, bọn họ tựa hồ là người trông giữ nơi này, có chức trách giám thị với nơi này, mà tên lính này khi nói xong tay chỉ một đại môn, hiển nhiên là đang gọi người được truyền tống tới rời đi qua cánh cửa kia.
Tiếu Lạc không nói gì thêm, và rời đi cùng những người khác.
Đi ra ngoài vừa nhìn, thành Stan thật đúng là phi thường náo nhiệt...
Trên đường người đi đường như dệt cửi, hoặc dừng chân chuyện phiếm, ăn mặc đơn giản mộc mạc.
Có nam tử mặc đồ trắng mang theo bội đao, râu dài phất phơ ở trong gió, n
Xa xa có thanh lâu, nữ tử thanh lâu ở lầu các khoe khoang phong tao, gọi người dưới đi đường đi vào khoái hoạt.
"Con mẹ nó, tình cảnh như thế này hình như chỉ có ở thời cổ đại của Nguyên Thế Giới." Áp hoàng ở trong túi Tiếu Lạc chỉ lộ ra một cái đầu đánh giá thế giới này, cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì cái này rất giống xã hội cổ đại của Nguyên Thế Giới.
Tiếu Lạc không có nói, mà tìm lão nhân hỏi "Lão nhân gia, xin hỏi ngươi biết đan tông đi đường nào không?"
Tả Hướng Minh cho hắn địa đồ chỉ dẫn có ghi rõ, truyền tống trận ở đan tông, có thể trực tiếp truyền tống hơn năm mươi vạn cây số, mà Đan Tông không ở bên trong thành Stan, vì vậy hắn mới hỏi rõ phương vị cụ thể của Đan Tông.
Lão nhân kia dáng dấp rất hiền từ, nhưng vừa nghe Tiếu Lạc hỏi đường, khuôn mặt tươi cười lập tức liền biến mất, thay vào đó là lạnh lùng, không bình tĩnh nói "Không biết không biết, hỏi người khác đi, không nên quấy rầy việc buôn bán của ta, đi ra!"
Tiếu Lạc nhíu mày, xoay người rời đi, hắn thật không ngờ lão nhân này không có lễ phép như vậy.
Nhưng liên tục hỏi vài cái, đều là nói không biết, đuổi hắn đi ra, đừng quấy rầy việc buôn bán của bọn họ, người đi đường thì càng không để ý.
"Tiểu tử trời đánh, ngươi không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, hỏi đường mà cho ít tiền, bảo đảm bọn họ sẽ nhiệt tình trả lời vấn đề của ngươi." Áp hoàng nhìn không được, mở miệng nhắc nhở.
Tiếu Lạc thật đúng là đã quên cái này, trước khi đi Tử Nguyệt Động Thiên cho hắn rất nhiều tiền, cũng chính là tiền tệ có thể lưu thong trong bí cảnh, hắn xuất ra hai tờ, sau đó liền hỏi được phương vị của Đan Tông.
"Xem đi, bản áp nói cái gì, cho ít tiền là được, có tiền có thể sai khiến quỷ thần!"
Áp hoàng đã nhảy ra từ trong túi.
"Không ngờ ngươi cũng có tác dụng đến thế!" Tiếu Lạc trắng nó liếc mắt.
"Ngươi đừng không thừa nhận, bản áp tuy rằng vẫn ở không gian hỗn độn, nhưng lòng người thì hiểu nhiều hơn so với ngươi nhiều lắm, sau này ngươi học bản áp nhiều một chút." Áp hoàng liền thuyết giáo.
Nhìn nó ăn nồng nhiệt, Tiếu Lạc cũng có chút đói, liền hướng chủ sạp gọi thêm một chén mì.
"Di, đây là thú sủng của ngươi sao?" Chủ sạp thấy được áp hoàng, cho nên hỏi Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc gật đầu "Đúng."
"Một con vịt?" Chủ sạp biểu tình thập phần quái dị, hiển nhiên, hắn cảm thấy cầm một con vịt làm thú sủng rất là chẳng ra cái gì cả.
Tiếu Lạc không có trả lời, ngược lại nói "Mì của ngươi ăn thật ngon."
"Cảm ơn, các ngươi chậm rãi dùng." Chủ sạp cười đi ra ngoài.
Áp hoàng sớm muốn nổi dóa, chỉ là Tiếu Lạc báo cho nó đừng loạn trước mặt người khác, bằng không vừa rồi chủ sạp nói nó là thú sủng, nó liền muốn vọt lên tát người rồi.
Ăn xong, Tiếu Lạc liền đứng dậy muốn đi Đan Tông.
Nhưng ở lúc này, một con ngựa cao to đột nhiên ở trên đường phố cấp tốc chạy như điên, trên lưng ngựa là một người mặc đồ màu xanh lam, tuổi chừng hai mươi, hắn cưỡi khoái mã, hoàn toàn không để ý đến sống chết của người trên đường cái, một đường bay nhanh, một đường có quầy hàng né tránh không kịp đi đụng bay, miệng phun tiên huyết, cũng có người bị móng ngựa đạp gãy đùi, nhiều người vì tránh né mà ngã xuống đất.
Chính vì một con hắc mã chạy như điên, trong nháy mắt để cho cả nhánh đường lớn lâm vào hỗn loạn!
"Mẹ, mẹ..."
Một tiểu cô nương cầm quả mứt đứng ở trong đường phố hoảng sợ nhìn bốn phía khóc nỉ non, bởi hỗn loạn, nàng đã lạc mẫu thân của nàng.
"Tranh ra, tranh ra!"
Mắt thấy phía trước có tiểu cô nương, thanh niên trên ngựa đen không chỉ không ghìm dây cương để cho ngựa dừng lại, ngược lại còn hung hăng đá bụng ngựa, để cho nó gia tốc lao đi.
Tiểu cô nương kia nhận thấy được một cơn gió lạnh lùng kéo tới, xoay người nhìn lại, con ngươi đột nhiên co rút, mứt quả cũng rơi trên mặt đất, con ngựa cao to giống như là một tòa núi lớn đang lao tới, theo một cổ cuồng phong, thổi tóc nàng bay phấp phới.
"Xong, cái tiểu nữ oa sẽ bị đụng chết!" Áp hoàng kinh hô một tiếng.
Mà Tiếu Lạc lại trực tiếp hóa thành một tia thiểm điện lướt tới, dùng thân thể bảo vệ tiểu cô nương này.
Con ngựa màu đen kia va chạm cùng hắn, nhưng không đụng chạm đến được lưng của hắn, đã bị Chân Nguyên Lực trên người hắn đánh bay, một người một con ngựa chạm vào nhau, hắc mã kêu thê lương thảm thiết một tiếng rồi mới ngã xuống đất, mà thanh niên trên lưng ngựa giống như diều đứt giây cấp tốc quẳng đi ra ngoài.
Thanh niên có tu vi không kém, ở giữa không trung mạnh mẽ xoay trọng tâm hai chân rơi xuống đất, cũng không có té thảm, nhưng lực quá mạnh, hắn vẫn còn là liên tục lui về sau vài chục bước mới khó khăn ổn định lại thân hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận