Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Tiểu trấn tàn phá

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đối mặt với việc Tiếu Lạc răn dậy, Tương Chí Minh cắn răng, nắm chặt nắm đấm, mà một giây sau hắn lại như một trái bóng da xì hơi, buông nắm đấm ra, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bởi vì Tiếu Lạc nói không sai, huấn luyện viên hắn đã từng nói lời tương tự.
Thân là một tên tay bắn tỉa, một khi lựa chọn nổ súng, thì nhất định phải lấy đi tính mệnh của mục tiêu, mà vừa rồi khi hắn nổ súng lại cảm thấy không đành lòng, cân nhắc đó là một sinh mệnh mà thủ hạ lưu tình, không giống như lúc diễn tập, sử dụng là đạn giả, dù cho có bắn vào vị trí yếu hại thì cũng không làm đối phương bị mất mạng.
"Cái này là chiến trường chân chính, không phải ngươi chết thì là ta vong, thân là người trỉ huy đội ngũ này, hi vọng ngươi có thể mau chóng điều chỉnh lại, nhận rõ hiện thực, bảo vệ quốc gia là thiên chức của quân nhân, nhưng cũng là cỗ máy chiến tranh, ta nghĩ trước kia huấn luyện viên của người đã không ít lần nói cho ngươi những tư tưởng này, ở thế giới quân nhân là không có 'Hòa bình', một khi làm quân nhân, liền phải chuẩn bị sẵn sàng, ta nói không sai a?"
Tiếu Lạc muốn Tương Chí Minh hiểu, nếu Tương Chí Minh còn lòng dạ đàn bà, tư tưởng không thông suốt, nếu vẫn còn mờ hồ như bay giờ, thì không thể nghi ngờ tên này quá ngây thơ và ngu xuẩn, có lẽ bởi vì cái long dạ đàn bà này, mà cả đội ngũ sẽ bị hủy diệt vì hắn.
Nghe nói như vậy, Tương Chí Minh liền cảm thấy hổ thẹn, hắn cảm thấy mình không bằng một chiến sĩ NSA, phải biết, hắn mới là quân nhân chân chính a.
. . .
. . .
Đội hành động đặc biệt hi sinh hai tên thành viên, có ba tên bị trọng thương.
Một tên bị mảnh đạn bắn bị thương, đùi có một lỗ máu; một tên bị tạc gãy mất tay phải, mất toàn bộ từ chỗ cổ tay tới bàn tay; còn một tên bị bỏng phía sau lung.
Cũng may trong đội ngũ có quân y và hộp cấp cứu, được bọn hắn xử lý khẩn cấp, Tiếu Lạc lại dùng ngân châm châm mấy châm cho bọn hắn, tạm thời khống chế được thương thế, nhưng cái này không phải là kế lâu dài, nhất định phải đuổi tới Stantin, tiếp nhận trị liệu, nếu không vết thương bị nhiễm nhiễm trùng, thì sẽ rất nguy hiểm.
Bầu trời vẫn âm u, giống như sắp có một trận bão tố sắp kéo tới, những người ở Libya lâu ngày đều biết rõ, căn bản không phải là bão tố sắp kéo tới, mà là do khói lửa của chiến trang nên bầu trời mới như vậy.
Toàn thể thành viên đội hành động đặc biệt cũng không dám khinh thường Tiếu Lạc, đặc biệt là Khổng Vận Hồng, nhớ tới trước kia còn cố ý lấy thành tựu của Đội Trưởng Tương Chí Minh để thử Tiếu Lạc, hắn liền cảm thấy xấu hổ, chỉ lấy lực lượng một người, tay không tấc sắt mà tiêu diệt một đội quân được trang bị đầy đủ, thì hắn không biết nói gì luôn, ở trong mắt hắn, hình tượng Tiếu Lạc như một ngọn núi cao làm hắn chỉ có thể ngước nhìn.
"Phía trước có một cái trấn nhỏ, qua tiểu trấn, đi về hướng bắc bẩy dặm xa là tới Stantin." Tương Chí Minh nói.
Tiếu Lạc hơi gật đầu: "Trước khi các ngươi di tản tất cả kiều dân, ta vẫn cứ ở cùng với các ngươi."
"Diệt tiên sinh, nếu như người phóng viên ở Stantin, chúng ta có thể đi cũng." Khổng Vận Hồng thận trọng nói, bời vì hắn cảm thấy khi đi với Tiếu Lạc thì sẽ không phát sinh vấn đề nguy hiểm gì.
"Chỉ mong nàng ở đó, bất quá ta vẫn sẽ tách ra không đi cùng với các ngươi." Tiếu Lạc nói.
"Vì sao a? Chẳng lẽ chúng ta. . ."
"Tiểu Khổng ngươi im miệng, Diệt tiên sinh là muốn tốt cho chúng ta."
Tương Chí Minh cắt ngang lời Khổng Vận Hồng nói, ánh mắt kiên nghị nhìn Tiếu Lạc, nói tiếp, "So với việc chiến đầu với đám phản quân, thì chiến đấu với đám lính đánh thuê thì lại càng nguy hiểm hơn, chúng ta phải bảo vệ hơn năm mươi đồng bào, nếu như Diệt tiên sinh đi cùng chúng ta, những tên lính đánh thuê kia sẽ giống một đám sói liều chết cắn chặt vào chúng ta."
"Thế nhưng Diệt tiên sinh rất lợi hại mà, khẳng định hắn có thể ứng phó với lính đánh thuê kia." Khổng Vận Hồng rất tin tưởng với Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc cười nói: "Ta có hơn chín thành nắm chắc ứng phó được với những tên lính đánh thuê kia, nhưng lại không cách nào cam đoan các ngươi sẽ không bị thương, hiểu chưa?"
Tương Chí Minh hiểu tất cả tiếp tục nói: "Diệt tiên sinh tách khỏi chúng ta, chúng ta có thể không bị đám lính đánh thuê tập kích, chỉ cần ứng phó với đám phản quân là được, cái này là giảm nguy hiểm cho chúng ta."
"Nếu như đám lính đánh thuê đem tin tức ta đi cùng tên phóng viên chiến trường kia báo cáo lên, đám phản quân cũng chỉ tiến hành chặn giết với ta, lúc đó dù các ngươi có gặp phải đám phản quân, cũng có khả năng bình an vô sự, sẽ không phát sinh xung đột." Tiếu Lạc bổ sung một câu.
Khổng Vận Hồng nghe xong, lập tức liền tỉnh táo lại, vội cười nói: "Đúng đúng đúng, có đạo lý, Diệt tiên sinh, vậy ngươi vẫn không nên đi cùng chúng ta."
Tiếu Lạc liếc nhìn hắn một cái.
Tương Chí Minh thì nói thẳng ra miệng: "Muốn chút mặt không?"
"Cái này. . . Ha ha. . . Ha ha ha. . ."
Khổng Vận Hồng sờ lên cái ót, xấu hổ vô cùng nở nụ cười.
. . .
. . .
Đến tiểu trấn, nó bị tàn phá không chịu nổi, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn, khắp nơi là gạch vỡ, vết đạn, rác rưởi, nói là tiểu trấn, chẳng bằng nói nó là một vùng phế tích, giống như môt khung cảnh tận thế trong phim, ngẫu nhiên còn gặp một cái xác ô tô đang bốc cháy, cảm giác càng thêm chân thực.
"Dừng xe!"
Tiếu Lạc bất thình lình đưa tay.
Hắn là chí cao vô thượng, quân nhân lái xe không đợi Tương Chí Minh ra lệnh, liền nhanh chóng ngừng lại.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Tương Chí Minh xuất ra bộ đàm, báo với tất cả người trên xe, tuy nhiên hắn không có phát hiện bóng dáng của quân địch, thế nhưng Tiếu Lạc hô ngừng xe, khẳng định là có cái gì đó không thích hợp.
Khổng Vận Hồng nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó không hiểu quay đầu lại hỏi: "Diệt tiên sinh, thế nào?"
"Chớ quấy rầy!"
Tiếu Lạc quát lạnh một câu, nhắm mắt lại, cẩn thận tìm kiếm tín hiệu vừa rồi đã theo gió bay lỗ tai hắn, có âm thanh nam nhân cười âm hiểm, cũng có tiếng nữ nhân kêu cứu, yếu ớt, nếu như không phải giác quan hắn đươc thế chất lính đánh thuê chi vương và Dịch Cân Kinh cường hóa, hắn sẽ không nghe được, trọng yếu nhất là, nữ nhân kia đang nói tiếng Anh.
Không phải là Sarah chứ?
Hắn không khỏi suy đoán như vậy, hai cái lỗ tai hơi nhúc nhích, tựa như rađa đang tìm kiếm tín hiệu âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận