Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Khiêm tốn

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Ta nói chuyện với Tiểu Bối, ngươi chen miệng làm gì!"
Dương Hoành Chí trừng mắt nhìn Tiếu Lạc, ngữ khí không cam lòng, tiếng nói rất lớn, làm Tô Tiểu Bối bị dọa giật mình một cái.
Tiếu Lạc sững sờ, thật sự là không nghĩ tới một câu đề nghị lại để cho Dương Hoành Chí kích động như thế, cười cười, không để ý đến.
"Dương Hoành Chí, ngươi hù dọa Tô Tiểu Bối." Tô Ly cau mày nhắc nhở một tiếng.
Dương Hoành Chí buông lỏng gương mặt căng cứng, vỗ trán một cái nói: "Ly, là lỗi của ta, không có ý tứ." Hắn lại hướng Tô Tiểu Bối vẫy vẫy tay, "Tiểu Bối, Dương thúc thúc mới vừa rồi hơi lớn tiếng, hù dọa ngươi rồi, Dương thúc thúc xin lỗi ngươi."
Nói, cúi người thật sâu như một thân sĩ.
Tô Tiểu Bối ôm thật chặt cổ Tiếu Lạc, sợ hãi nhìn hắn.
"Tô tiểu thư, các ngươi chơi đi, ta mang Tiểu Bối đi dạo ở phụ cận." Tiếu Lạc nói.
"Không cùng chơi sao?" Trầm Khuynh Nghiên vung vợt bóng bàn trong.
"Các ngươi cứ chơi, không cần phải để ý đến ta."
Tiếu Lạc cõng Tô Tiểu Bối, quay người đi ra, La Bình Hương cũng đi theo hắn.
Dương Hoành Chí nhìn bóng lưng Tiếu Lạc, xem thường nói: "Cái tên cá chạch này thật coi mình làm ba ba của Tiểu Bối."
"Hắn đóng vai rất khá!"
Tô Ly không có thêm lời thừa thãi, liền nói một câu, liền biểu lộ lập trường và thái độ của nàng.
"Ly, ta biết ngươi rất yêu Tiểu Bối, muốn cho nàng một cái tuổi thơ hoàn thiện, nhưng ngươi có nghĩ tới không, làm như vậy là thỏa đáng sao? Đúng, Tiểu Bối nhất thời sẽ rất vui vẻ, thế nhưng sau này thì sao, tên cá chạch sớm muộn muốn cũng phải rời khỏi, đến lúc đó chẳng phải nàng sẽ phi thường thương tâm sao, thương tổn này đối với nàng sẽ là rất lớn." Dương Hoành Chí khuyên nhủ.
"Nếu như Tô Tiểu Bối mãi mãi ỷ lại vào Tiếu Lạc như thế, ta sẽ không để cho Tiếu Lạc rời đi, cho dù là bỏ ra nhiều tiền, ta cũng sẽ lưu Tiếu Lạc lại bên cạnh nàng." thái độ Tô Ly rất kiên quyết, vì Tô Tiểu Bối, nàng không quan tâm sẽ xài bao nhiêu tiền.
Trầm Khuynh Nghiên lúc này khanh khách một tiếng: "Ly, ngươi còn chưa hiểu ý tứ Dương đại thiếu sao, để Tiếu Lạc làm ba ba Tiểu Bối, không phải là Tiếu Lạc sẽ có quan hệ vợ chồng với ngươi sao, Dương đại thiếu để ý chính là điểm này."
"Nghiêng nghiên hiểu ta à!"
Dương Hoành Chí dứt khoát làm rõ, "Ly, ngươi biết lòng ta, đời này ta nhất định muốn ngươi, ta không cho phép ngươi dính một vết nhơ nào, dù chỉ là một danh tự, trong lòng ta đều không thể tha thứ, khai trừ đầu cá chạch kia đi, cho ta thời gian, ta nhất định khiến Tiểu Bối tiếp nhận ta, để nàng coi ta như là ba ba."
"Người không nên lãng phí thời gian, ngươi có nhiều lựa chọn tốt hơn, thôi, chơi bóng đi, nghiêng nghiên, ngươi mở bóng trước." Tô Ly đi vào sân tennis, hoàn toàn không cho Dương Hoành Chí cơ hội dây dưa.
Trầm Khuynh Nghiên nhún nhún vai, đi tới một bên khác, chuẩn bị phát bóng.
"Khục khục..."
Dương Hoành Chí vội ho một tiếng, "Cái kia, ta cũng muốn gia nhập, có thể chứ?"
"Có thể a, mười lăm bóng một ván, thua thì đi ra." Trầm Khuynh Nghiên nói.
Tô Ly không có dị nghị.
Lúc này mặc kệ là Tô Ly hay là Trầm Khuynh Nghiên đều đổi sang đồ thể thao, váy ngắn màu trắng thêm áo màu hồng phấn ngắn tay, hai người giống như một cặp tỷ muội, da thịt trắng nõn cùng dáng người ngạo nhân được phát huy vô cùng tinh tế trong thời khắc này.
Nhìn các nàng vặn eo, động tác vung vợt đập cầu, Dương Hoành Chí liền không nhịn được nuốt nước miếng, hắn thậm chí đang nghĩ, nếu như có thể đem hai cái này vưu vật cho lên cùng một giường, thì sẽ thoải mái như thế nào ah, bất quá chuyện này chỉ có thể là tưởng tượng, bởi vì hắn biết rõ hai nữ nhân này khó cầm xuống như thế nào.
Bị Tô Ly cự tuyệt nhiều lần như vậy, hắn rất nhanh mất đi tính nhẫn nại, nhưng gần nhất hắn lại thấy được hi vọng, trên thân Tô Ly không có kẽ hở, nhưng chỗ mẫu thân lại có nhược điểm trùng điệp.
Nửa giờ sau, toàn thân Tô Ly và Trầm Khuynh Nghiên toàn là mồ hôi nóng.
Dương Hoành Chí vẫn chưa thỏa mãn: "Ly, nghiêng nghiên, lại đánh mấy cục nữa chứ?"
"Không tới không tới, thể lực của chúng ta cũng không có tốt như ngươi luyện tán đả." Trầm Khuynh Nghiên khoát khoát tay.
Dương Hoành Chí cười nói: "Thể lực tốt cũng không có gì dùng, đánh nhiều như vậy là ta thua, kỹ thuật tennis quá kém."
"Là Dương đại thiếu không đành long mà cố ý nhường hai mỹ nữ chúng ta, ai không biết Dương đại thiếu thích vận động, mặc kệ là golf, tennis, bóng rổ hoặc là bóng đá, đều là hạ bút thành văn, khó gặp kỳ thủ a."
Trầm Khuynh Nghiên nhận hai cái khăn mặt từ trong tay người hầu, một cái cho mình, một cái cho Tô Ly lau mồ hôi.
"Nơi nào nơi nào, nghiêng nghiên nói đùa, ở phương diện tennis thật là kỹ thuật không bằng các ngươi a." Dương Hoành Chí khiêm tốn nói.
"Ha ha ha..." Trầm Khuynh Nghiên cười khẽ một tiếng.
Tô Ly lau xong trên mặt cùng mồ hôi trên cổ, đứng dậy hỏi người hầu bên cạnh: "Tô Tiểu Bối và Tiếu Lạc đang ở đâu?"
"Hồi Tô tiểu thư, bọn hắn ở sân bóng rổ bên kia." Người hầu cung kính trả lời.
Tô Ly đem khăn mặt buông xuống, liền đi tới sân bóng rổ, mang theo một làn gió thơm nhàn nhạt.
Không bao lâu, ba người liền đi tới bên kia, phát hiện Tiếu Lạc đang chơi bóng rổ cùng Tô Tiểu Bối.
Tiểu nha đầu mỗi lần ôm bóng rổ, liền chạy đến Tiếu Lạc trước mặt cho Tiếu Lạc ném, mà mỗi một lần Tiếu Lạc ném trúng, nàng liền mừng rỡ cười to, cũng nói một câu "Ba ba thật là lợi hại" .
Sân bóng rổ đối với người trưởng thành mà nói thì không quan trọng gì, nhưng đối với nàng mà nói lại có phân lượng nhất định, ôm bóng rổ chạy mấy lần, nàng liền đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng trên sân bóng rổ lại là thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của bối bối.
"Ly, gia hỏa này không tệ nha, rất biết cách làm cho Tiểu Bối vui vẻ." Trầm Khuynh Nghiên nghiêng đầu sang nhìn Tô Ly nói một câu.
Tô Ly cũng rất hài lòng đối với biểu hiện của Tiếu Lạc, nàng đã thật lâu không thấy Tô Tiểu Bối vui vẻ như vậy.
Sự khó chịu trong lòng Dương Hoành bị phóng đại tới cực điểm, hắn cảm thấy mình mới phải là người có thể để Tô Tiểu Bối vui vẻ cười to, mà không phải như vậy một đám bùn nhão kia, bất quá trên mặt hắn vẫn như cũ mang theo nụ cười: "Vị Tiếu tiên sinh kia hình như chơi bóng rất lợi hại, tay của ta không khống chế nổi rồi."
"Ồ? Dương đại thiếu là muốn đi lên so tài với hắn một chút?" Trầm Khuynh Nghiên nghiền ngẫm cười một tiếng.
"Xác thực muốn luận bàn với hắn một chút, vừa mới chơi tennis vẫn chưa hoàn toàn vận động hết sức." Dương Hoành Chí nói.
Trầm Khuynh Nghiên phong tình vạn chủng cười nói: "Vậy liền đi lên so tài với hắn một chút đi, bất quá ngươi cũng đừng ngược người ta, để người ta xuống đài không được."
Nàng biết Dương Hoành Chí muốn biểu hiện trước mặt Tô Ly, lại cũng không phản đối hắn biểu hiện, dù sao dưới cái nhìn của nàng, hai người đều môn đăng hộ đối, có thể thành thì nàng cũng cảm thấy cao hứng.
"Ha ha... Không chừng là hắn ngược ta đây." Dương Hoành Chí khiêm tốn nói một câu.
"Dương đại thiếu, quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo, người khác không biết, ta cùng Ly còn không biết sao, ngươi đã được huấn luyện viên chuyên môn huấn luyện qua, hắn làm sao là đối thủ của ngươi, dù sao ngươi a, nên hạ thủ lưu tình, chừa cho người ta chút mặt mũi." Trầm Khuynh Nghiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận