Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Ngăn cản

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đẩy KP đi các đạo hữu, cho xin cái TOP nào.
---------------------------------------------------
Ở một góc khác của lầu hai cos hai người, một người lớn tuổi cùng một người tuổi còn trẻ, lúc này người trẻ tuổi nói với người lớn tuổi là: "Này Trịnh Phi Hàn lại đang ỷ thế hiếp người, hồ đạo sư, chúng ta có cần giúp một tay hay không?"
Hai người tất nhiên là thành viên của Học Viện Mộ Thành, thanh niên trẻ tuổi tên là La Kim Thạch, là một người cùng thế hệ với Trịnh Phi Hàn, mà người còn lại là một đạo sư, gọi là Hồ Thanh Tùng.
"Nhìn một chút xem sao?, gia gia của Trịnh Phi Hàn là trưởng lão của học viện, nếu như ta tùy tiện xuất thủ giáo huấn Trịnh Phi Hàn, sợ là sau này gia gia hắn sẽ làm khó cho ta."
Hồ Thanh Tùng cau mày, hiển nhiên cảm thấy việc này có chút vướng tay chân, không thích hợp xuất thủ, "Ta nghĩ cô nương cùng thanh niên kia sẽ thỏa hiệp, chỉ cần bọn họ thỏa hiệp, vậy Trịnh Phi Hàn sẽ không làm khó hai người bọn họ, chúng ta vẫn đừng nhiều chuyện."
"Một người vũ sư cùng một cô nương bình thường, bọn họ tự nhiên sẽ thoả hiệp dưới dâm uy của Trịnh Phi Hàn."
La Kim Thạch cắn răng, nắm tay nhẹ nhàng vỗ mặt bàn, "Hỗn đản này thật sự là ghê tởm, ỷ vào gia gia là trưởng lao học viện liền làm xằng làm bậy, có rất nhiều nữ học viên bi hắn huỷ hoại, hiện tại học viện chiêu thu một nhóm học viên mới, ba người bên cạnh hắn hẳn là mới nhập học, hai học muội có khuôn mặt dáng dấp thật tốt, Trịnh Phi Hàn nhất định là muốn đem các nàng tới tay mới cố ý đại phát dâm uy, muốn đại hiển thần uy trước mặt các nàng."
"Được rồi, chớ lo nghi chuyện không đâu, dùng bữa đi?."
Hồ Thanh Tùng khuyên nhủ, thu hồi ánh mắt, tiếp tục cầm chiếc đũa đĩa ăn cơm.
La Kim Thạch có một cổ tức khí, bởi vì hắn sớm đã nhìn Trịnh Phi Hàn không vừa mắt, lúc này lại bị hắn đụng phải, sự khó chịu này đã bị phóng đại tới cực điểm.
Mà không có ngoài bọn họ, những khách nhân khác cũng đều đều hướng tới chỗ Tiếu Lạc, hiển nhiên đều bị U Linh chất vấn mà bị hấp dẫn.
Trịnh Phi Hàn vừa nhìn U Linh
Trong lòng nhất thời sinh tà niệm, hướng một vị nam sinh khác nháy mắt ra dấu.
Nam sinh kia ngầm hiểu, nói: "Cô nương, chúng ta là học viên của Học Viện Mộ Thành, vị này chính là Trịnh Phi Hàn Trịnh học trưởng."
"Bản cô nương không biết Trịnh Phi Hàn, cũng không biết Học Viện Mộ Thành là gì, chúng ta tới trước, như vậy bàn này là của chúng ta, dựa vào cái gì mà tặng cho các ngươi?" U Linh ngước đầu, bực tức nói.
Ngay cả Học Viện Mộ Thành cũng không nghe nói qua, chẳng lẽ là từ địa phương khác tới?
Mấy người âm thầm suy nghĩ, đồng thời càng không kiêng kỵ, ở Mộ thành không có thế lực và bối cảnh gì, bọn họ muốn l
Nam sinh kia cười nói: "Cô nương chưa nghe nói qua Học Viện Mộ Thành cũng không quan trọng, ngươi ngồi ở chỗ này dùng cơm cùng chúng ta cũng không quan hệ, nhưng vị bên cạnh ngươi nhất định phải rời đi."
Hắn chỉ là Tiếu Lạc.
"Vì sao?" U Linh tò mò hỏi.
"Bởi vì ta nhìn hắn khó chịu, là lý do này." Trịnh Phi Hàn nói.
Hai vị nữ học viên của Học Viện Mộ Thành ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, đối với loại tiết mục chà đạp người này, các nàng không quan tâm, lần này làm cho các nàng có một loại cảm giác cao hơn người khác một bậc.
Tiếu Lạc ngẩng đầu nhìn Trịnh Phi Hàn, lạnh lùng nói: "Ta cũng nhìn ngươi rất không thoải mái, khi ta chưa có tức giận, ở nơi nào đến thì cút về nơi đó đi."
Ngôn ngữ không mang theo một tia cảm tình, càng không có chút thương lượng nào, tựa như mệnh lệnh cho Trịnh Phi Hàn.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ lầu hai thoáng cái yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều tập trung ở bàn này, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
"Ta ngất, tên này từ đâu tới lại dám nói với học viên của Học Viện Mộ Thành như vậy, không biết Học Viện Mộ Thành phụ trách trị an của Mộ thành sao? Đó là người thể chế, dân bình thường gặp chỉ có thể tránh đi a."
"Thật không biết đầu óc có vào nước hay không, mấy người của Học Viện Mộ Thành này đều là Đại Vũ Sư, hắn một vũ sư nho nhỉ, lại dám càn rỡ như vậy."
"Tên này lấy tự tin từ đâu vậy, muốn sớm đi xuống gặp Diêm vương gia sao??"
Một tên nghĩ trong lòng, lời Tiếu Lạc nói thật sự là quá chấn kinh rồi, sống lâu mà giờ mới thấy a.
Một ... góc khác, La Kim Thạch vẫn quan sát đến tình thế phát triển cũng bị lời của Tiếu Lạc làm bất ngờ không nhỏ, cười khổ nói: Đại ca, đầu óc ngươi có phải bị bệnh hay không a, một vũ sư nho nhỏ mà cũng dám nói với Trịnh Phi Hàn như vậy, là ngại mệnh quá dài sao?
Hồ Thanh Tùng ngồi đối diện hắn, thở thật dài, vốn có thể bình an vô sự, thế nhưng những lời này vừa ra, chuyện liền không có khả năng giải quyết trong êm đẹp rồi.
Trịnh Phi Hàn cũng là một mảnh tương hồ, thế nào cũng không nghĩ tới Tiếu Lạc sẽ nói như vậy.
Ba người kia đồng dạng cũng sửng sốt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, như là nhìn kẻ ngu si mà nhìn Tiếu Lạc.
"Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với người nào không?" Trịnh Phi Hàn cười lạnh nói, trong mắt đầy hàn ý.
"Không biết, cũng không muốn biết."
Tiếu Lạc nhìn chằm chằm Trịnh Phi Hàn, hắn sẽ không chủ động gây sự, nhưng không có nghĩa là người khác lấn lên đầu hắn mà hắn vẫn ẩn nhẫn.
Đứng ở trong túi U Linh, áp hoàng mặc niệm vài giây cho đâm người này.
Trịnh Phi Hàn nhất thời tức giận, khóe miệng giựt giựt vài cái, lập tức nâng tay lên tát vào mặt Tiếu Lạc, quát mắng nói: "Tốt, lão tử hiện tại cho ngươi biết ta là ai."
Xong, không chết cũng phải bị đánh tàn phế!
La Kim Thạch và Hồ Thanh Tùng chợt biến, biết Trịnh Phi Hàn nổi giận, bằng không bàn tay cũng sẽ không ẩn chứa Chân Nguyên Lực, một tát này nếu như đập xuống, tên kia tuyệt đối sẽ bị chấn động não, Trịnh Phi Hàn là Đại Vũ Sư, đã bước nửa bước vào cảnh giới Võ Linh a.
Nhưng mà, bàn tay ngầm chứa lực lượng của Trịnh Phi Hàn đột nhiên ngừng lại ở giữa không trung, giống như là bộ phim bị nhấn dừng lai vậy, không nhúc nhích được.
Mọi người tập trung nhìn vào, ngăn cản bàn tay to kia không phải là ai khác, mà là một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp, mà chủ nhân cánh tay này, đúng là thiếu nữ bình thường không có Chân Nguyên Lực trong mắt bọn họ.
Di, cô nương kia tại sao có thể ngăn lại bàn tay của Trịnh Phi Hàn?
Điều này sao có thể nè? Trên người nàng không hề có ba động của Chân Nguyên Lực a!
Tất cả mọi người trợn to hai mắt, vì cô nàng yếu đuối này có thể chặn lại cái tát này mà bất ngờ.
U Linh nhìn chằm chằm Trịnh Phi Hàn.
"Thả lỏng... Buông ra..."
Trịnh Phi Hàn khẩn trương cao độ, bởi vì hắn sử xuất tất cả khí lực bú sữa mẹ mà cũng không có thể rút tay về, điều này thật sự là quá quỷ dị, rất không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận