Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Thính Giác Thịnh Yến

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Một tên mang một bó hoả hồng đi lên sân khấu, Phó Quý Sinh nhận lấy bó hoa hồng kia, sau đó quỳ gối, ánh mắt thâm tình nhìn Tôn Ngọc ngồi phía dưới.
"Ngọc ngọc, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã bị sự diễm lệ của nàng chinh phục, từ một khắc đó, ta liền mất đi linh hồn, là ngươi đẫ lấy đi linh hồn của ta rồi, ta mỗi ngày đều muốn gặp ngươi, mỗi ngày đều ảo tưởng mỗi ngày khi mặt trời ngả về phía tây chúng ta sẽ nắm tay đi ngắm hoàng hôn, ta yêu ngươi một đời một kiếp, mãi mãi không thay đổi!"
Lời nói Thâm tình thông qua micro vang vọng toàn bộ khán phòng dạ hội.
Mọi người lập tức phản ứng lại, hóa ra là biểu lộ a!
Rất nhiều người thấy thế đều trở nên hưng phấn, một ít nữ nhân càng như phát cuồng rít gào, hận mình không thể đáp ứng Phó Quý Sinh, bầu không khí hiện trường trở nên đặc biệt náo nhiệt.
Phó Quý Sinh tận dụng mọi thời cơ, mỉm cười nói: "Ngọc ngọc, ta yêu thích ngươi, ngươi nguyện ý làm bạn gái của ta chứ, để ta che chở cho ngươi, chăm sóc ngươi, trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời?"
Tôn Ngọc sửng sốt, không biết làm sao, nàng làm sao cũng không nghĩ tới Phó Quý Sinh sẽ làm như thế.
Lúc này, bằng hữu Phó Quý Sinh lớn tiếng hô lên.
"Đáp ứng hắn, đáp ứng hắn!"
Tiếng reo hò này rất nhanh được mọi người phụ họa, dù sao đây cũng là đại hỷ sự, lại lãng mạn, bọn họ không thể không phối hợp, trong lúc nhất thời, thanh âm cổ vũ Tôn Ngọc đáp ứng Phó Quý Sinh như thủy triều, rung động màng tai.
"Con mẹ hắn cái thằng này, cháu trai này lợi hại như vậy ah!"
Trương Đại Sơn như phát hỏa, hắn biết rõ chiêu này rất lợi hại, rất nhiều nữ nhân đều thua bởi chiêu này, ngươi suy nghĩ một chút, mọi người chung quanh đều gọi ‘ đáp ứng hắn ’, mà người kia lại nói bài văn đầy thâm tình, dù nữ nhân có định lực tới cỡ nào, phòng tuyến tâm lý cũng sẽ tan vỡ, không nhẫn tâm mà cự tuyệt.
Tiếu Như Ý hận Phó Qu
Phong Vô Ngân đứng lên chửi một câu: "Mụ nội nó, đây là công khai cướp chị dâu a, Tiếu ca, ồ, Tiếu ca đây?"
Bị hắn đề tỉnh, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, nguyên bản vị trí Tiếu Lạc ngồi đã không có ai, mấy người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết Tiếu Lạc đi nơi nào.
Tôn Ngọc ý thức được Tiếu Lạc rời đi, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, nhìn ánh mắt Phó Quý Sinh đầy thâm tình, còn mấy trăm người trợ uy, trong khoảng khắc nàng không biết nên xử lý như thế nào.
Tiếp nhận Phó Quý Sinh? Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào, nàng không thích Phó Quý Sinh, người nàng thích là Tiếu Lạc.
Thế nhưng nếu trực tiếp từ chối lại có vẻ hơi tàn nhẫn, hoặc có thể nói sẽ làm tất cả mọi người tại chỗ thất vọng, tát vào mặt tất cả mọi người, nàng sao giám làm việc này?
Làm sao bây giờ, mình nên làm gì?
Tôn Ngọc gấp đến độ muốn khóc, tình hình như vậy, làm cho nàng biết làm sao, tâm loạn như ma.
Đang lúc này, một tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, du dương như giữa nước suối chẩy róc rách, nhẹ nhàng du dương chẩy vào tâm trí mỗi người.
Tất cả thanh âm ủng hộ Phó Quý Sinh ti chậm rãi ngừng lại, mọi người quay đầu nhìn lên sân khấu, chỉ thấy một bóng người ngồi ngay ngắn ở trước dương cầm, mười ngón linh động ở trên phím đàn, tiếng nhạc bao trùm toàn bộ đại sảnh dạ hội.
Tiềng nhạc như tiềng suối trong thung lung chẩy ra, như đi ra từ thâm sơn u cốc, mang theo sự thăng trầm của năm tháng, tiến vào tâm linh của mỗi người.
"Đây là âm khúc gì, sao chưa từng nghe qua?"
"Quá tuyệt vời, ta cảm giác mình lỗ tai muốn mang thai."
"Không nên nói chuyện, lẳng lặng nghe a."
Vàu người có nghiên cứu đối với Âm nhạc nhẹ nhàng nhắc nhở.
Coi như người bình thường không hiểu âm luật, lúc này cũng nghe như mê như say, thủ khúc dương cầm như thanh âm của li
Trương Đại Sơn giờ khắc này đang trố mắt ngoác mồm nhìn trên sân khấu, đặc biệt Trương Đại Sơn, miệng mở lớn như ngậm cái chứng vịt, khuôn mặt khiếp sợ, bởi vì ngồi biểu diễn ở trước dương cầm không phải người khác, mà là Tiếu Lạc huynh đệ tốt của hắn.
"Trời ah, lão tử không có hoa mắt chứ, lão Tiếu lại biết đàn dương cầm!" Hắn khó có thể tin lẩm bẩm nói.
Tiếu Như Ý cũng chất phác nói: "Anh của ta học đánh đàn lúc nào?"
Đường Nhân, Phong Vô Ngân, Tiểu Ngũ thì lại phục hồi tinh thần khá nhanh, hưng phấn nói: "Ca ( Tiếu ca ) lợi hại!"
Ở lúc phát hiện là Tiếu Lạc, Tôn Ngọc từ đầu mờ mịt chuyển thành ngạc nhiên, lại từ ngạc nhiên chuyển thành vui sướng cùng chờ mong, nàng thấy ánh mắt Tiếu Lạc, mang theo sự yêu thương.
Cơ thịt trên mặt Phó Quý Sinh giật giật lien tục, hắn tỉ mỉ an bài lần tỏ tình này, lợi dụng mấy trăm người làm chất kích thích, vì muốn Tôn Ngọc gật đầu đáp ứng, hắn thậm chí đã ảo tưởng đến đêm nay sẽ cùng Tôn Ngọc ở giường lớn lăn lộn qua lại, còn kém một bước, chỉ còn một chút nữa thôi.
Kết quả, giống như nước lũ đang lao tới một cách điên cuồng đột nhiên gặp phải một toà núi lớn, đột ngột bị chặn đứng lại!
Làm cho hắn khó chịu nhất là, Tiếu Lạc lại ngồi ở chỗ vốn nên thuộc về hắn, cảm xúc phẫn nộ như núi lửa bất ngờ bạo phát, thế nhưng một giây sau hắn liền choáng váng, không giám chạy tới đẩy Tiếu Lạc ra, có chút thành tựu khi chơi Piano, tự nhiên là biết được sự tinh diệu trong thụ khúc Tiếu Lạc đang biểu diễn.
Người này lại có trình độ chơi Piano rất cao!
Phó Quý Sinh mở to hai mắt, không thể tin được, càng không cách nào tiếp thu.
Ai ngờ trước đây Tiếu Lạc đổi một phần năng khiếu âm nhạc, ngoại trừ tinh thong về ca xướng, còn tinh thông các loại nhạc cụ, Piano cũng là một loại trong đó.
Hắn ngồi trên đó, tao nhã như một vị thần chơi đàn dương cầm, mười ngón linh động biểu diễn, thanh âm phát ra từ đầu ngón tay như cánh bươm bay lượn, lại như bầu trời đầy sao trong đêm thật là đẹp.
Nghe thủ khúc này, có người thấy được ruộng lúa xanh bát ngát, có người nhớ lại ký ức chạy trốn trong ruộng đồng, cũng có người nhớ tới quê hương. . . . . .
Đẹp quá a!
Như mỹ cảnh, như rượu ngon, khiến người ta như mê như say, mê say ở trong đó, tất cả ngôn ngữ, vào đúng lúc này có vẻ đều vô lực, đều không thể hình dung được nó.
Đến cuối cùng, âm điệu đột nhiên nâng lên, thoải mái chập trùng, ầm ầm như sóng dậy, khí thôn sơn hà, phảng phất toàn bộ thế giới đều reo vang, lại như ngọn lửa xông lên bầu trời, chiếu sáng đêm đen tịnh mịch.
Tuyệt đối chấn động, tuyệt đối là thịnh yến thính giác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận