Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

So làm sao

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Dương Hoành Chí cười nhanh chân đi tới, trong lòng cười lạnh: Hạ thủ lưu tình? Không có ý tứ, ta chính là đến để thu thập tên này mà!
Lúc này vừa vặn Tô Tiểu Bối vừa ôm bóng tới, giống như tranh công chạy tới trước mặt Tiếu Lạc: "Ba ba thật là lợi hại, ba ba tiếp tục ném."
Tiếu Lạc thân mật sờ đầu nàng, nhận lấy quả bóng rổ.
Tại thời điểm hắn quay người chuẩn bị ném, thì Dương Hoành Chí ngăn trước mặt hắn, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn: "Tiếu tiên sinh, nhìn dáng vẻ của ngươi thì hình như ngươi chơi bóng rổ cũng không tệ lắm a, chúng ta tới làm một trận thế nào?"
"Không hứng thú!"
Tiếu Lạc nhàn nhạt trả lời một tiếng, lôi kéo Tô Tiểu Bối, đi tới một bên khác, ném bóng vào rổ.
"Ba ba thật tuyệt."
Tô Tiểu Bối vui vẻ tựa như là mình quăng vào vậy, hoạt bát nhảy tưng chạy tới chổ quả bóng rổ, sau đó ôm nó lại trở lại trước mặt Tiếu Lạc, nàng thành người chuyên môn nhặt bóng cho Tiếu Lạc.
"Quăng vào một trái nữa rồi chúng ta không chơi nữa có được hay không?" Tiếu Lạc mỉm cười nói.
Tiểu nha đầu gật đầu, nhu thuận nói: "Được."
Tiếu Lạc xoay người, mặt hướng vòng rổ, nhảy lên, ném bóng.
Ngay lúc này, Dương Hoành Chí giống như là một đầu mãnh hổ lao đến, nhảy lên thật cao, sau đó tay phải chợt vỗ một cái, quả bóng vừa mới rời khỏi tay Tiếu Lạc chuẩn bị lọt vào rổ liền bị hắn hung hăng vỗ ra.
Đây là một động tác gọn gàng, tương đối hoàn mỹ!
Nếu tại thời điểm tranh tài xuất hiện việc này, tuyệt đối sẽ đả kích sĩ khí, thậm chí sẽ để cho đầu người ném bóng phải ong ong.
"Tốt! ! !"
Hai tên bảo tiêu của Dương Hoành Chí nhiệt liệt vỗ tay lớn tiếng khen hay.
"Pha đội bóng thật đẹp."
Nơi xa Trầm Khuynh Nghiên cũng rất là tán thưởng gật đầu.
"Nhân lúc người ta không để ý, vô sỉ!" Tô Ly bình thản đánh giá một câu.
Trầm Khuynh Nghiên nghĩ nghĩ, chợt phụ họa: "Xác thực Dương đại thiếu cũng rất vô sỉ."
Tô Tiểu Bối sững sờ tại chỗ, mở to một đôi mắt to nhìn quả bóng bị Dương Hoành Chí gãy xuống.
Mặt Tiếu Lạc không biểu tình, trên mặt không có một gợn sóng.
Dương Hoành Chí nhặt quả bóng rổ trở về, đi tới trước mặt Tô Tiểu Bối, cười nói: "Tiểu Bối, Dương thúc thúc cũng ném một quả vào rổ cho ngươi xem nhé?"
Không đợi tiểu nha đầu đáp lại, hắn đã dẫn bóng chạy với khung rổ, sau khi chạy ba bước ném bóng, thân thể tung lên không trung xoay tròn một trăm tám mươi độ, tay phải nhất câu, nhẹ nhàng đem quả bóng rổ thả vào trong rổ, động tác phiêu dật tự nhiên, rất có nghệ thuật.
Dương Hoành Chí một lần nữa đem bóng rổ về, dùng ánh mắt còn lại liếc mắt nhìn Tô Ly, nhìn như biểu diễn động tác bóng rổ cho Tô Tiểu Bối xem, kì thực là biểu hiện cho Tô Ly xem.
"Tiểu Bối, nhìn nè Dương thúc thúc làm lại nhé!"
Hắn lại dẫn bóng chạy tới phía khung rổ, vẫn là chạy ba bước ném bóng, chỉ có biến đổi động tác trên không trung, bóng rổ vòng qua từ dưới hông, nhẹ tay nâng lên một chút, bóng rổ lại thành công tiến rổ.
Sau đó, hắn lại biểu diễn tiếp nén xa vào rổ, sau đó lại đổi tay lên rổ,... Độ khó của cái sau lớn hớn so với cái trước, động tác phi thường sắc bén, bước đi như bay, làm cho người nhìn cảm thấy kích thích.
Ngoại trừ hai tên bảo tiêu của Dương Hoành Chí, thì chỉ có Trầm Khuynh Nghiên là nhịn không được khen lớn một tiếng: "Dương đại thiếu quả là đẹp trai, nếu như biểu diễn trong trường đại học như thế này, sợ là sẽ làm mê đảo một đám lớn tiểu muội muội."
Tô Ly không nói gì, mặc dù nàng rất không muốn thừa nhận, bất quá trình độ bóng rổ củaDương Hoành Chí xác thực là rất cao.
Sau khi hoàn thành một loạt động tác, hô hấp của Dương Hoành Chí có chút dồn dập, trên thân cũng chảy rất nhiều mồ hôi, hắn ôm cầu đi tới, xoay người cười với Tô Tiểu Bối nói: "Tiểu Bối, Dương thúc thúc chơi bóng rổ có được không?"
Tiểu nha đầu sẽ không nói dối, gật gật đầu, yếu ớt trả lời một câu: "Đẹp mắt."
"Có muốn chơi cùng Dương thúc thúc hay không?" Dương Hoành Chí nói.
Tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn Tiếu Lạc, sau đó ôm lấy Tiếu Lạc đùi, không chút do dự lắc đầu: "Ta... Ta thích chơi cùng ba ba."
Trong mắt Dương Hoành Chí chợt lóe lên một tia lo lắng, thay đổi tiếu dung: "Ngươi có muốn biết là Dương thúc thúc lợi hại hày là ba ba của ngươi lợi hại hay không?"
Tiểu nha đầu không nói chuyện, sợ hãi giấu ở sau lưng Tiếu Lạc.
Dương Hoành Chí đứng thẳng người, nhìn về phía Tiếu Lạc: "Tiếu tiên sinh, đến so tài một chút đi, thắng thua không trọng yếu, chơi vui vẻ là được rồi."
"Ngươi tìm người khác đi."
Tiếu Lạc không thèm để ý hắn, kéo Tô Tiểu Bối hướng ra ngoài sân bóng.
Dương Hoành Chí cắn răng, trên mặt hiển hiện một tia lãnh ý, sau đó trực tiếp dùng sức nén banh về phía Tiếu Lạc.
"Hô ~ "
Bóng rổ cơ hồ như lao thẳng tới sau ót Tiếu Lạc, dùng sức rất mạnh, mang theo tiếng xé gió.
Tiếu Lạc khẽ liếc mắt, quay người xòe năm ngón tay, quả bóng rổ đang gào thét lao tới liền vững vàng nằm trong tay hắn, một tay bắt bóng.
"A... Tốc độ phản ứng rất nhanh a!"
Dương Hoành Chí lóe lên một tia ngoài ý muốn, cười nói.
Ánh mắt Tiếu Lạc lại xuất hiện một tia hàn quang, một cỗ khí tức âm lãnh lấy hắn làm trung tâm lan tràn ra bốn phía.
Trầm Khuynh Nghiên rùng mình một cái, tự nhủ: "Khí trời chết tiệt này, làm sao lập tức trở nên lạnh như vậy."
"Tiểu Bối, đến cho mẹ ngươi đi."
Tiếu Lạc sờ đầu Tô Tiểu Bối, nhẹ nhàng nói.
"Ba ba, ngươi muốn chơi bóng rổ cùng Dương thúc thúc sao?" Tiểu nha đầu nháy nháy mắt.
"Đúng vậy a." Tiếu Lạc cười khẽ.
Nghe nói lời này, trên mặt Dương Hoành Chí lộ ra một nụ cười đắc ý, kết quả này là điều hắn nuốn.
"Ba ba cố lên."
Tô Tiểu Bối cổ vũ cho Tiếu Lạc, sau đó liền chạy chậm về chỗ Tô Ly.
Tiếu Lạc ôm bóng rổ, đi tới trước mặt Dương Hoành Chí, hai người không kém nhau bao nhiêu, đều là một mét bảy bảy.
Hắn nhàn nhạt hỏi: "So làm sao?"
Bị người khi dễ nếu như không có phản ứng gì thì không phải là hắn, tên Dương Hoành Chí này đã thành công chọc giận hắn rồi, nếu như Trương Đại Sơn ở đây, nhất định sẽ nói Dương Hoành Chí trúng số độc đắc.
"Rất đơn giản, ai ném vào rổ mười bóng thì coi như thắng." Dương Hoành Chí tràn đầy tự tin nói.
"Ai tới trước?" Tiếu Lạc hỏi.
"Ngươi là khách nhân, ngươi trước."
Dương Hoành Chí dùng tay làm dấu mời, từ đầu đến cuối đều mỉm cười, ung dung tự tin.
Tiếu Lạc đứng tại vị trí giao bóng, ném bóng cho Dương Hoành Chí, Dương Hoành Chí lại ném về cho hắn, cái này là một quy tắc khi thi đấu, khi đối phương ném bóng trở về thì cuộc tranh tái mới bắt đầu.
"Bùn nhão, nhìn bản thiếu bán hành ngươi như thế nào!"
Dương Hoành Chí cười lạnh, liền hạ thấp trọng tâm, hai tay có chút mở rộng, làm ra tư thế phòng thủ.
Nhưng mà hắn còn không có kịp phản ứng, Tiếu Lạc trực tiếp nhảy lên, ném bóng đi rồi.
Bóng rổ chậm rãi xoay tròn, tạo ra một vòng cung xinh đẹp bay về phía cái rổ, sau đó "Lạch cạch" một tiếng tinh chuẩn rơi vào rổ, rơi trên mặt đất "Đông đông đông" tự do nhảy lên.
Cái này. . .
Dương Hoành Chí mở to hai mắt, không thể tin được, đối phương có thể đứng ở vị trí giữa sân mà có thể ném bóng vào rổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận