Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Một chiêu là ngươi ngã xuống.

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Không bao lâu, tên cấp dưới liền đem hai bộ găng tay màu đỏ tới.
Lý Ngang tiến tới một bước nói rõ với Tô Ly: "Đây là găng tay đấm bốc284 gram, có bọn chúng bảo hộ, tuyệt đối sẽ không làm bị thương Tiếu tiên sinh, Sebrina, ngươi có thể yên lòng."
Tô Ly không có giải thích việc lời nàng mới vừa nói là nói với Tiếu Lạc, không còn lên tiếng.
"Nếu luận bàn vật lộn tự do, khó tránh khỏi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nếu như không cẩn thận làm bị thương đối phương, thì cũng có thể lý giải, ta nói có đúng không Lý Ngang tiên sinh?" Tiếu Lạc nhếch miệng lên cười.
Lý Ngang sững sờ, chợt cười to nói: "Đúng đúng đúng, Tiếu tiên sinh đúng là chuyên nghiệp, đúng là quyền cước không có mắt, ai cũng không thể bảo đảm trong quá trình so tài bên sẽ không làm đối phương bị thương."
Trong lòng lại đang mắng: Ngốc X, ta vừa mới còn đang suy nghĩ nên tìm lý do gì để phế bỏ ngươi mà Sebrina có thể tiếp nhận đây, hiện tại xem ra không cần, lời giải thích này rất hợp tình hợp lý ah.
Nghĩ đến này, không khỏi cười lớn tiếng.
Tiếu Lạc không có lên tiếng, nhận một đôi găng tay đấm bốc từ trong tay tên cấp dưới của Lý Ngang.
Hai người đeo bao tay vào, liền dời bước đến bãi cỏ.
"Ly, ngươi cảm thấy Lý Ngang tiên sinh có thể kiên trì bao lâu trong tay Tiếu Lạc?" Trầm Khuynh Nghiên híp mắt cười nói.
"Không biết, nhưng ta hi vọng Tiếu Lạc đừng ra tay quá ác." Tô Ly cắn môi đỏ mọng, tuy Lý Ngang rất đáng ghét, nhưng không phải là tội ác tày trời, hơi giáo huấn một chút là được rồi, không cần thiết phải ra tay độc ác.
"Cái này thì không nhất định, Lý Ngang chiếm tiện nghi của ngươi, Tiếu Lạc rõ ràng đã tức giận, hắn tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng."
Trầm Khuynh Nghiên bĩu môi nói, "Vì Lý Ngang mặc niệm ba giây đồng hồ!"
Tức giận?
Hắn bởi vì mình bị chiếm tiện nghi mà tức giận sao?
Tô Ly sững sờ.
Tiếu Lạc và Lý Ngang đứng cách xa nhau hai ba, sau khi đem âu phục trên người ném cho tên cấp dưới, mở rộng cổ áo sơ mi, có thể nhìn thấy lông ngực mọc rất rậm rạp, tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, lại thêm Lý Ngang cao một mét tám mấy, thoạt nhìn thì có lực chấn nhiếp không nhỏ, đặc biệt là lúc hắn bày ra bộ dáng tấn công, càng kích thích người nhìn.
Tiếu Lạc thấp hơn hắn một chút, lại thêm việc cơ bắp trên người không có lớn, nhìn có cảm giác gầy yếu, hai người đứng chung một chỗ, rõ ràng sẽ cho rằng Tiếu Lạc đang lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
"Tiếu tiên sinh, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Lý Ngang cười âm lãnh, ánh mắt giống như mãnh thú đang nhìn mình chằm chằm con mồi.
"Tùy thời có thể bắt đầu." Tiếu Lạc cười nói.
"Ngươi cứ như vậy?"
Lý Ngang nhìn ngừi đứng trước mặt, không có bày ra tư thế phòng thủ thì hỏi.
"Cứ như vậy, có vấn đề gì?" Tiếu Lạc mang theo găng tay đấm bốc gãi gãi trước ngực.
"Không có vấn đề gì, một chút vấn đề cũng không có, hắc hắc ..."
Lý Ngang lạnh lùng cười một tiếng, sau một khắc, mặt mũi biến lạnh, khí thế toàn thân được áp súc đến cực hạn sau đó bộc phát, kèm theo một tiếng rống rung trời, thân thể giống như mũi tên rời dây cung, công kích Tiếu Lạc.
Dậm chân lao tới, khoảng cách hai ba mét bị rút ngắng trong chớp mắt, chân trái đập ầm ầm xuống đất, toàn bộ mặt cỏ run rẩy, cực tĩnh đến cực động chuyển biến trong nháy mắt tạo ra lực trùng kích khó có thể tưởng tượng, lấy chân trái làm trục, xoay thân thể, vung đùi phải lên mượn nhờ quán tính quét ngang, thẳng vào đầu Tiếu Lạc.
Động như mãnh hổ, thế chấn động sơn hà!
Tô Ly và Trầm Khuynh Nghiên sững sờ, rốt cục minh bạch vì sao Lý Ngang có tự tin như vậy, lực bộc phát và thân thủ như vậy, trong Hạ Hải sẽ không có bao nhiêu người là đối thủ của hắn.
Đơn giản dứt khoát đá một cái vào cẳng chân, sinh ra khí thế bài sơn đảo hải!
Nhưng Tiếu Lạc chỉ nghiêng nửa người về phía sau, liền vừa vặn tránh né, chân Lý Ngang như dán sát mặt của hắn, mang theo kình phong thổi tung mái tóc của hắn.
Ân?
Lý Ngang có chút ngoài ý muốn, nhưng thân thể vẻn vẹn chỉ ngưng lại trong chốc lát, sau khi quét ngang thất bại, lập tức dùng hai tay oanh kích, tốc độ ra quyền rất nhanh, dày đặc như mưa rơi, đấm móc, đấm trái, đấm phải.
Nhưng vô luận công kích mạnh cỡ nào, tốc độ ra quyền có nhanh bao nhiều, Tiếu Lạc vẫn né tránh được, nghiêng người, nghiêng đầu, ngửa ra sau, nghiêng ..., mỗi lần chỉ dùng một động tác đơn giản dứt khoát liền tránh thoát một cách nhẹ nhõm.
Hai tên cấp dưới của Lý Ngang cũng không phải thường dân, bọn họ phát giác được Tiếu Lạc không đơn giản, thiếu gia bọn họ không ngừng công kích, thế nhưng ngay cả lông tơ của đối phương mà cũng không chạm được, cái này tuyệt đối là có vấn đề, bọn họ vừa rồi nhìn lầm, tên này là cao thủ đáng sợ.
"Hô hô hô ~ "
Tốc độ ra quyền của Lý Ngang càng lúc càng nhanh, lộ ra tiếng gió gào thét, thề nhưng đều không thể đụng chạm vào góc áo của Tiếu Lạc, toàn đánh vào không khí, cái này khiến hắn càng ngày càng sợ, cũng càng ngày càng tức giận.
"Ngươi cmn chỉ biết trốn sao?"
Hắn khàn giọng gào thét, đạp một cước lên ngực Tiếu Lạc.
Hai tay Tiếu Lạc giao nhau bảo vệ ngực, một cước này liền đá vào chỗ giao nhau, hắn chỉ lùi sau một bước liền ổn định thân hình, mà Lý Ngang, chủ động đạp người, bản thân lại là lảo đảo thối lui về phía sau bảy tám bước, thiếu chút nữa thì ngồi xuống đất, trong nháy mắt khi đạp chúng, một lực phản chấn cường đại từ trên chân truyền trở về.
Hai người cách xa nhau bốn năm mét, Tiếu Lạc thì khí định thần, mà Lý Ngang sau khi tiến công với cường độ cao, thể lực hao tổn kịch liệt, hô hấp trở nên gấp gáp, trên người cũng toát ra một cỗ mồ hôi nóng.
"Quả nhiên không phải một cấp bậc!"
Trầm Khuynh Nghiên ngạc nhiên nói, nàng nhìn ra được Tiếu Lạc đang đùa bỡn Lý Ngang, mà Lý Ngang cũng đã đánh ra toàn lực, kết quả đây, ngay cả góc áo của Tiếu Lạc mà cũng không chạm được.
Tô Ly không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn Tiếu Lạc giống như cây tùng đứng trên bãi cỏ, từ khi ở sơn trang, nàng vẫn cảm giác nam nhân này cường đại không hợp thói thường, nhưng nàng thực sự không nghĩ ra tại sao Tiếu Lạc lại mạnh như vậy.
Giờ này khắc này, hai tên cấp dưới của Lý Ngang thấy thế, thừa cơ chạy đi lên.
"Thiếu gia, không cần đánh, ngươi không phải là đối thủ của hắn."
"Hắn là một cái cao thủ đáng sợ!"
Hai người phát ra lời từ phế phủ mà thuyết phục, là bảo tiêu, bọn họ tin tưởng đối với trực giác của mình, tên này có thực lực rất đáng sợ.
"Lăn, còn dám nói năng bậy bạ lão tử tiêu Diệt các ngươi!"
Lý Ngang phẫn nộ làm mất đi lý trí, hắn đẩy hai tên thuộc hạ ra, hướng Tiếu Lạc quát, "Tiếu tiên sinh, ngươi luôn trốn tránh là có ý gì, là rùa đen rút đầu sao? Đến ah, đánh với ta, không đánh chính là chó!"
"Một chiêu, một chiêu liền để ngươi ngã xuống!" Tiếu Lạc mỉm cười.
Lý Ngang giận tím mặt, giống con tinh tinh đánh ngực của mình, gào thét: "Đến ah, để cho ta nhìn ngươi làm thế nào mà dùng một chiêu để cho ta ngã xuống, không làm được, ngươi cút khỏi Sebrina cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận