Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Về nhà

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tiếu Lạc như không có chuyện gì xảy ra ăn xong bữa sáng. . . . . .
Đối mặt với chất vấn của Sài Chí Anh, Trương Đại Sơn ngẩng đầu lên cười nói: "Chúng ta làm sao dám đùa bỡn ngươi, không phải vừa nãy ngươi nói tất cả rồi sao, hậu quả chúng ta không gánh vác được, chúng ta rất nhát gan, lại cầm tiền, tuyệt đối sẽ ngậm miệng thật chặt, chúng ta bây giờ muốn ăn sáng, nếu như không có việc gì thì đi đi, tô nữ thần khẳng định đang ở phía dưới chờ ngươi."
Cầm lấy một cái bánh bao, nhét vào trong miệng.
Sài Chí Anh cắn răng, nàng càng ngày càng cảm thấy hai người này rất kì quái, không bình thường.
"Ta không tin các ngươi."
"Nếu không tin chúng ta, vậy liền lấy tiền về."
Trương Đại Sơn không chút do dự đem tấm thẻ từ trong túi ra, ném cho nàng.
Sài Chí Anh ngây ngốc ở tại chỗ, đây chính là tám triệu a, đầu óc hai người này có bị làm sao không? Lại tùy ý vứt bỏ?
Có điều nàng vẫn tình táo rất nhanh, một lần nữa để tấm thẻ lên bàn, âm lãnh nói: "Số tiền này là của các ngươi, có thể nói rõ mất lòng trước được lòng sau, một khi xuất hiện thông tin liên quan với Bối Bối, ta sẽ để các ngươi phải chịu hậu quả rất khủng khiếp!"
Sau khi bỏ lại một lời hung ác rồi rời đi, đồng thời, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại ra ngoài, yêu cầu đối phương tra tư liệu người gọi là Tiếu Lạc, mà nhất định nàng sẽ tra được tư liệu đã được sửa đổi của Tiếu Lạc, thân là một thành viên của NSA, đều có một thân phận bình thường, mà thân phận là công nhân của Lạc phường.
"Mẹ kiếp, hỏa khí như thế, tuyệt đối người phụ nữ kia đang thiếu hụt khí tức của nam nhân." Trương Đại Sơn hứng thú bừng bừng nói một câu.
Tiếu Lạc trêu ghẹo cười nói: "Nếu không ngươi đi giúp nàng thoải mái một chút?"
"Thoải mái cái trứng, người như đàn ông, coi như nàng cởi sạch quần áo đứng trước mặt ta ta cũng không đứng lên được." Trương Đại Sơn vô vị nói.
Tiếu Lạc nhún nhún vai, không có nói thêm, ánh mắt nhìn tô mì vằn thắn và bánh quẩy được đặt trên mặt bàn mua cho Tô Tiểu Bối, một loại cảm xúc xuất hiện trong đáy lòng, đại khái là không muốn đi, tuy rằng chỉ ở cùng Tô Tiểu Bối một đêm, nhưng lại như là sinh sống rất lâu rồi, không được nghe tiểu nha đầu kia ở bên tai hô ba ba, thì có chút không quen rồi.
"Mẹ trứng, tô nữ thần cũng thiệt là, sao không thể để tiểu nha đầu kia ăn một chút gì rồi mới đi."
Trương Đại Sơn lần đầu không thấy ngon miệng, hắn cũng không quen, khi Tô Tiểu Bối rời đi, toàn bộ căn phòng đều có cảm giác trống rỗng như thiếu đi một cái gì đó, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng chỉ có một đêm, nhưng đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Mỗi khi Tô Tiểu Bối nhíu mày hoặc cười một cái, thậm chí khi gào khóc ồn ào, đều để lại lạc ấn thật sâu trong đầu hai người, lái đi không được!
"Lo lắng cái gì, Tô tiểu thư sẽ chăm sóc tốt nàng."
Tiếu Lạc nói câu này vừa an ủi Trương Đại Sơn, cũng để an ủi mình, chuyển đề tài câu chuyện, "Mau mau xử lý công việc của công ty đi, sắp tới thời điểm về nhà, còn khoảng hai mươi ngày là tới tết rồi."
"Được!"
Trương Đại Sơn gật gật đầu, "Đúng rồi, ngươi có đi tới cuộc họp hằng năm không?"
Tiếu Lạc lắc đầu: "Không đi, tổng bộ toàn quyền giao cho ngươi quản lý, ngươi tới tạo, số lần ta xuất hiện quá nhiều sẽ ảnh hượng tới hình tượng của ngươi, họp hằng năm, thích hợp cho việc phát tiền thuởng cho công nhân ưu tú, Lý tử manh, Lạc kỳ, Lâm Xung Động ba người này phải đặc biệt ngợi khen, đương nhiên, đây chỉ là kiến nghị, quyền quyết định cuối cùng là ở ngươi."
Ba người kia khi hắn mới vừa tiếp vào Lạc phường vẫn luôn giúp hắn, những việc này hắn đều nhớ, nên thưởng hắn chắc chắn sẽ không keo kiệt.
"Cút đi, ông chủ Lạc phường vĩnh viễn là ngươi, ca là lão nhị, phi phi phi. . . . . . Nói sai rồi, không phải lão nhị, là người đứng thứ hai, vì lẽ đó ngươi muốn khen ngợi ai thì khen người đó." Trương Đại Sơn lớn tiếng kêu ầm lên.
". . . . . ." Tiếu Lạc không làm tranh luận.
. . . . . .
. . . . . .
Thừa dịp Trương Đại Sơn xử lý sự vụ công ty, Tiếu Lạc liền được nhàn rỗi.
Liền đi tới bệnh viện tổng hợp khu quang minh, tới thăm em gái của mình, tuy nói cuối năm sắp tới, bệnh viện tổng hợp mãi mãi là một bộ bận bịu nhất, dù sao mọi người sinh bệnh hoặc là xuất hiện cái gì bất ngờ, cũng đều đi tới đây.
Tầng cao nhất Bệnh viện, Tiếu Lạc cùng Tiếu Như Ý đứng đón gió.
"Ca, ngươi sắp về nhà chưa?" Tiếu Như Ý hỏi.
Tiếu Lạc gật gù: "Lại quá một ít ngày nữa, về cùng Trương Đại Sơn, ngươi sao, lúc nào về nhà?"
"Khả năng phải qua năm sau, y tá chúng ta muốn nghỉ phép cũng rất khó, trong bệnh viện một ngày không thể không có y tá."
"Nói thật, lúc trước ngươi gả cho Đường nhân ta đã không đồng ý, tuy rằng Đường nhân ở cùng một tỉnh với chúng ta, thế nhưng ngươi sẽ gặp bất tiện khi về nhà, có điều Đường Nhân là một người đàn ông tốt, hắn rất tốt với ngươi, như vậy là đủ rồi." Tiếu Lạc hơi có chút cảm khái nói.
Tiếu Như Ý chu mỏ, sau đó như hoa nở nụ cười.
"Đừng cả ngày cợt nhả, dành thời gian cùng Đường nhân sinh em bé đi, ta cũng thăng cấp làm cậu." Tiếu Lạc lấy ngữ khí trưởng bối khiển trách.
Tiếu Như Ý liền đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Ca, chuyện như vậy sao có thể sốt ruột, việc tới thì sẽ tới, không tới chính là không tới, là muốn thuận theo tự nhiên."
"Ngươi cứ tiếp tục làm đi, kết hôn cũng đã gần một năm, cái bụng còn không có động tĩnh, không biết tuổi tác càng lớn sanh hài tử càng khó khôi phục vóc giáng sao?" Tiếu Lạc nói.
"Ai nha ca, những việc này ngươi cũng đừng quan tâm, ngươi mau mau tìm cho ta một chị dâu mới phải, đúng rồi, nữ thần Tô Ly cũng rất tốt, một tháng trước còn có một biểu diễn ở Giang thành, ta có đồng sự từng tới hiện trường, được rất nhiều hình của nàng, là một đại mỹ nhân nha."
"Ngươi cũng quá để mắt ta." Tiếu Lạc không vui nói.
Tiếu Như Ý kiệt ngạo buông lời: "Anh của ta ưu tú như vậy, tìm nữ thần làm vợ thì có làm sao." Lập tức hì hì nở nụ cười, "Ca, nếu như ngươi thật có thể đem nàng về nhà, tuyệt đối là Quang Tông Diệu Tổ, trên mộ phần tổ tông sẽ bốc lên khói xanh."
Tiếu Lạc xuất hiện một tia hắc khí: "Cho ngươi tám chữ, ăn nói linh tinh, chuyện ma quỷ liên thiên!"
Tiếu Như Ý le lưỡi một cái, làm cái mặt quỷ.
"Được rồi, không quấy rầy ngươi đi làm, có thời gian hãy cùng Đường nhân về nhà, gặp gỡ gia gia nãi nãi bọn họ." Tiếu Lạc thở phào một hơi.
Tiếu Như Ý gật đầu: "Ừ, có thời gian ta nhất định sẽ trở về một chuyến, tận hiếu tâm."
"Vậy trước tiên như vậy, thay ta hỏi Đường nhân một chút, còn có, trong tấm thẻ này có 4 triệu, mật mã là sáu số một, thời điểm ngươi kết hôn với Đường nhân ta cũng không đưa lễ vật gì, hiện tại bù đắp, cất cẩn thận, sang năm ta sẽ không ở Giang thành, sau này ngươi cùng Đường nhân sinh sống thật tốt, có khó khăn gì, nhất định phải hướng nói với ta, ta là anh của ngươi, mãi mãi sẽ không chế nhạo ngươi."
Tiếu Lạc đem một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Tiếu Như Ý.
Tiếu Như Ý cảm động chảy nước mắt, trong nháy mắt đỏ hai mắt: "Ca, ngươi là lão ca tốt nhất trên thế giới này!"
Ôm thật chặc Tiếu Lạc, nghĩ tới sang năm lão ca không ở đây nữa, thì có loại bi thương không tên, nước mắt như vỡ đê trào ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận