Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Không chứng nhận làm nghề y

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Lý Nguyệt Trạch nói lời này để cho Tiếu Lạc nhíu mày, sắc mặt Đàm Kiến Bách cũng biến sắc, mặc kệ Lý Nguyệt Trạch là vô tình hay cố ý, lời này cũng vô cùng chói tai.
Đang trong phòng bếp rửa rau Đàm mẫu nghe rõ bọn họ nói chuyện với nhau, đi ra nói: "Tiếu tiên sinh, ngươi nhận tiền của Tiểu Lý đi, chúng ta rất cảm kích sự trợ giúp của ngươi."
"Ngươi một nữ nhân cái gì cũng không hiểu ở nơi này nói mò cái gì, tiếp tục rửa đồ ăn đi, đừng chen vào." tính nguyên tắc của Đàm Kiến Bách rất mạnh, sao có thể để cho Lý Nguyệt Trạch xuất tiền.
Đàm mẫu xem thường nói: "Sao ta cái gì cũng không hiểu? Tiểu Lý sớm muộn gì cũng là người trong nhà, dùng tiền của hắn là thiên kinh địa nghĩa, có phải hay không Tiểu Lý?"
"Bá mẫu nói đúng, ta và Tiểu Phù từ thời cao trung đã có tình cảm rất tốt, ta tin tưởng bằng vào tâm chân tình của ta, nhất định có thể cảm động Tiểu Phù."
Lý Nguyệt Trạch dung bộ mặt nho nhã nói ra, trong lòng mừng rỡ quá đỗi, Đàm mẫu đã khuynh hướng về bên hắn, phụ thân tuy đang còn trung lập, nhưng sớm muộn gì cũng bởi vì Đàm mẫu mà đứng về bên hắn, hắn cảm giác bây giờ mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, ôm mỹ nhân về là chuyện sớm hay muộn.
"Lý Nguyệt Trạch, ta với ngươi đã nói rất rõ ràng, ta và ngươi chỉ có quan hệ bằng hữu, mặt khác, tạm thời ta cũng chưa có dự định kết hôn." Lúc này, Đàm Ngưng Phù từ gian phòng lão nhân đi ra, bất đắc dĩ nói.
"Không thể nói không kết hôn được, người ưu tú giống Tiểu Lý, ngươi muốn bỏ qua thì sẽ không kiếm được ai nữa đâu." Đàm mẫu hận nữ nhi của mình.
Lý Nguyệt Trạch an ủi: "Không có quan hệ đâu bá mẫu, từ từ sẽ đến, ta không nóng nảy."
"Xin lỗi, Lý Nguyệt Trạch, ta không muốn lừa gạt nữa ngươi, kỳ thật ta đã có bạn trai."
Đàm Ngưng Phù đột nhiên đi đến bên người Tiếu Lạc đang uống trà, thân mật dựa vào hắn, "Hắn chính là bạn trai của ta!"
Cái gì? !
Đàm mẫu và Lý Nguyệt Trạch, Đàm Kiến Bách bị cả kinh không nhẹ, không phải nói đây là bác sĩ quen biết ở trên máy bay sao? Thế nào đột nhiên biến thành bạn trai?
Tiếu Lạc kém chút phun nước trà ra ngoài, rõ rang Đàm Ngưng Phù đang lấy hắn làm bia đỡ đạn, vốn định lập tức giải thích rõ ràng, nhưng nhìn thấy trong mắt Đàm Ngưng Phù như cầu khẩn, hắn liền không nói tiếng nào ngồi ở tại chỗ, trong lòng thở dài nói: Được rồi, giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây a.
"Tiểu Phù, ngươi . . . Ngươi là gạt ta a? Hắn thế nào khả năng là bạn trai của ngươi, các ngươi không phải mới quen biết không bao lâu ở trên máy bay sao?" Lý Nguyệt Trạch khó mà bảo trì vẻ trấn định đứng lên, chỉ Tiếu Lạc không cam lòng hỏi.
Đàm mẫu cũng bồn chồn không dứt nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lại nói năng bậy bạ cái gì đó!"
Trong nội tâm nàng đã coi Lý Nguyệt Trạch là thành con rể của mình, nàng không thể nào tiếp thu được nữ nhi có quan hệ thân mật với nam nhân khác.
"Mẹ, ta không có nói quàng, giống như trước . . . Tiếu Lạc thật là bạn trai ta." Đàm Ngưng Phù vì để cho người nhà tin tưởng, cố ý sát bên Tiếu Lạc ngồi xuống, sau đó khoác lên cánh tay Tiếu Lạc thật chặt.
Mí mắt Lý Nguyệt Trạch nhảy lên, trong mắt phun lửa giận nhìn chằm chằm Đàm Ngưng Phù có cử chỉ thân mật với Tiếu Lạc, vô luận Tiếu Lạc có phải bạn trai Đàm Ngưng Phù hay không, đây đã là việc không thể tha thứ, hắn thấy, Đàm Ngưng Phù sớm muộn gì cũng là nữ nhân của mình, hắn nhẫn nhịn không được nữ nhân của mình thân mật với nam nhân khác như thế.
Cười lạnh nói: "Tiểu Phù, uổng phí một tấm chân tình của ta đối với ngươi!"
Nói xong, hung hăng trợn mắt nhìn Tiếu Lạc liền nhanh chân rời đi.
"Tiểu Lý . . ."
Đàm mẫu tiến lên khuyên can, nhưng Lý Nguyệt Trạch cảm giác mình bị hung hăng làm nhục, nào muốn nghe, đẩy cửa ra cũng không quay đầu lại đi ngay.
Một nhìn mình kim quy tế bỏ đi, Đàm mẫu giận đùng đùng đi trở về, chỉ Tiếu Lạc lớn tiếng kêu lên: "Họ Tiêu, ngươi cút cho ta!"
Tiếu Lạc đặt chén trà xuống, ngẩng đầu không khỏi cảm thấy buồn cười nhìn nàng, bản thân hảo ý tới chữa bệnh, không màng hồi báo, chỉ bởi vì chính mình đã đáp ứng, lại rơi vào tình cảnh bị trục xuất, thật sự là châm chọc.
" ~ "
Đàm Kiến Bách dùng sức vỗ bàn một cái đứng lên, giận dữ mắng mỏ Đàm mẫu: "Ngươi bị thần kinh ah, Tiếu tiên sinh là khách, hắn còn chữa bệnh cho mẫu thân của ta, ngươi kêu người ta đi, còn hiểu chút lễ phép hay không, uổng cho ngươi là người dân giáo sư, tố dưỡng của ngươi bị chó ăn ah?"
"Đàm Kiến Bách, ngươi rống với ta cái gì, Tiểu Lý ưu tú như vậy con rể như thế có tìm mờ mắt cũng không thấy, ngươi là muốn cho nữ nhi của chúng ta đi theo tên giống như này sao? Hắn cũng không sánh nổi một cọng tóc gáy Tiểu Lý, nữ nhi đi theo hắn có thể hạnh phúc sao?" Đàm mẫu đem tiếng nói nâng lên tám phần.
"Ngươi còn nói là mẫu thân Tiểu Phù, Tiểu Phù nói là nói thật hay là nói dối đều không phân rõ, nàng chẳng qua là cầm Tiếu tiên sinh đến cự tuyệt Tiểu Lý, nàng không thích Tiểu Lý, dưa hái xanh không ngọt, Tiểu Lý rất ưu tú không sai, có thể Tiểu Phù không thích đã nói lên hai người không duyên phận, ngươi còn tưởng là bây giờ là xã hội phong kiến hay sao, hôn nhân của con gái thì ngươi được một tay xử lý sao, lại nói, Tiếu tiên sinh có điểm nào kém Tiểu Lý, vóc người tuấn tú lịch sự, còn có y thuật cao siêu, khí chất bất phàm, hắn tuyệt đối là sự nghiệp có thành tựu, đồng ý hạ mình đi tới nhà chúng ta, chữa bệnh cho mẫu thân ta, đó là thiện chí!"
Đàm Kiến Bách cảm xúc hơi không khống chế được, lâu dài nhìn mẫu thân mình bị thê tử phỉ nhổ, trong lòng của hắn rất khó chịu, thế nhưng vì gia đình hòa thuận, hắn ngầm thừa nhận lựa chọn hi sinh mẫu thân, nhưng bây giờ, nguyên nhân mẫu thân hôn mê đã tìm được, là vợ hắn không mang đến, lúc này đem quá biệt khuất phát tiết ra một mạch.
"Lão ngoan cố, ngươi đang chọc ta cười sao, nếu như không phải dung mạo nữ nhi chúng ta xinh đẹp, ngươi cho rằng hắn sẽ đến?"
Đàm mẫu cười lạnh nói, "Từ đầu đến cuối đều biểu hiện được rất bình tĩnh, nhưng người đã đến rồi, đây không phải dục cầm cố túng thì là cái gì." trừng mắt nhìn về phía Đàm Ngưng Phù, "Nha đầu chết tiệt kia hết lần này tới lần khác dính chiêu này, Tiểu Lý tốt với ngươi thì người không biết trân quý, sau này hối hận tím cả ruột nha con."
Đàm Ngưng Phù cắn môi đỏ mọng một cái, không nói gì, nàng không phải không biết nên thế nào phản bác, mà là trước mặt là mẹ của mình, nàng không muốn cãi lộn với nàng.
"Cách nhìn của đàn bà, thật quá ngu xuẩn!"
Đàm Kiến Bách trọng trọng thở dài một tiếng, rồi sau đó áy náy nói với Tiếu Lạc, "Tiếu tiên sinh, thật xin lỗi, ta thay nàng xin lỗi ngươi."
"Không cần để ý cảm thụ của ta, ta chỉ tới chữa bệnh, trị xong, chúng ta sẽ không gặp lại." Tiếu Lạc nói.
Nói xong, đứng dậy, đi vào gian phòng lão nhân kia, đã đến giờ, nên rút châm, ở chỗ này, một khắc hắn cũng không muốn.
"Tiếu tiên sinh . . ."
Đàm Ngưng Phù bối rồi đi theo, nội tâm tự trách, rất áy náy, Tiếu Lạc có thể tới giúp nãi nãi nàng xem bệnh đã là thiên đại nhân từ, mà mẹ của nàng lại chế nhạo Tiếu Lạc, để cho nàng không biết làm thế nào mới tốt.
Tiếu Lạc không để ý đến nàng, không nói tiếng nào đi vào trong nhà, sau đó rút từng cây châm nhỏ trên người.
Lại đúng lúc này, chuông cửa vang, Đàm Kiến Bách đi mở cửa, ngoài cửa đứng bốn người, hai tên nam tử bận âu phục, hai tên mặc đồng phục cảnh sát.
"Các ngươi là?"
"Chúng ta là bộ vệ sinh, được quần chúng báo cáo, có người ở nơi này không có chứng nhận hành nghề y đang hành nghề phi pháp, chúng ta tới điều tra, xin ngươi phối hợp công việc của chúng ta!"
Tên dẫn đầu tai to mặt lớn lấy ra một tờ giấy hành nghề của mình, rồi sau đó trực tiếp xông vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận