Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Lao ra

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Đinh, chúc mừng ký chủ nhận được năng lực điều khiển máy bay, tiêu hao tám trăm điểm điểm!"
Đang lúc trong cabin tràn ngập khủng hoảng, Tiếu Lạc lập tức dùng tám trăm điểm, đổi lấy một phần năng lực điều khiển máy bay, hắn kéo cơ trưởng không biết sinh tử ra, mình ngồi vào chỗ ngồi, tay đặt trên cần điều khiển, khống chế máy bay bay ra khỏi đám mây giông tố.
Đàm Ngưng Phù nhất nhìn thấy màn này, tại có chút giật mình sau liền đem tình huống này thông báo cho Thừa Vụ Trường.
Thừa Vụ Trường, và các nhân viên phục vụ khác, nhân viên công tác và hành khách tại cửa khoang điều khiển, nhìn thấy Tiếu Lạc ngồi vào vị trí khống chế phi cơ, cả đám đều chậm rãi mở to hai mắt.
"Trời ah, huynh đệ ngươi làm gì vậy?"
Vương Ngạn Tổ nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô, hiểu y thuật thì còn có thể lý giải, dù sao bác sĩ cũng rất phổ biến, thế nhưng hiểu cách lái phi cơ thì quá là hiếm hoi rồi, lập tức kinh hoảng nói, "Đây không phải máy bay đồ chơi, cũng không phải đang lái xe, huynh đệ ngươi chớ lộn xộn a, loạn động là chết người đó!"
Hắn căn bản cũng không tin Tiếu Lạc hiểu được cách lái phi cơ, rất nhiều người cùng nói, lái may bay không giống như lái máy bay đồ trơi, hệ số thao tác khó hơn gấp nhiều lần, thao tác sai là sẽ chết người, hắn sợ Tiếu Lạc làm loạn, máy bay sẽ lập tức rơi vỡ.
"Này này, không hiểu thì chớ lộn xộn a."
"Tranh thủ thời gian dừng lại, đừng hại chúng ta."
"Thừa Vụ Trường, mau ngăn cản hắn, đừng để hắn loạn động."
Các hành khách khác nhao nhao lấy lại tinh thần, đều bị hành động của Tiếu Lạc dọa sợ, hiển nhiên, bọn hắn có ý nghĩ giống như Vương Ngạn Tổ, cho rằng Tiếu Lạc không có khả năng hiểu được cách điều khiển máy bay, không hiểu điều khiển lại ngồi lên ấn ấn, quả thực chính là đang tấn công vào tâm lý của bọn hắn.
"Đôm đốp ~ "
Bên ngoài một đạo thiểm điện xuất hiện cách máy bay không xa, giống như Hỏa xà lan tràn trăm dặm, cũng may phương hướng lan tràn không phải hướng máy bay, bằng không giờ này khắc này máy bay đã bị hủy, nhưng lượng là như thế, điện tử phong bạo giống như là sóng to gió lớn cuốn tới, toàn bộ thân máy bay đung đưa kịch liệt, hành khách bên trong máy bay ngã trái ngã phải, tất cả đều không cách nào bảo trì ổn định.
"Hắn khẳng định là đụng phải nút bấm không nên đụng, mau ngăn cản hắn, đừng để hắn tiếp tục làm ẩu."
"Ai đi ngăn cản hắn, ai đi ngăn cản hắn a!"
"Hỗn đản, ta nếu là chết rồi, làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
Các hành khách bởi vì sợ hãi mà phẫn nộ, bởi vì phẫn nộ mà không kiềm chế được nỗi lòng, tất cả bọn hắn đều tưởng rằng do Tiếu Lạc khống chế máy bay mà dẫn tới việc này, bọn hắn rất muốn xông qua ngăn cản Tiếu Lạc, nhưng máy bay đang lắc lư kịch liệt, bọn hắn không có biện pháp xông vào khoang điều khiển.
Tiếu Lạc không để ý tới tiếng mắng của bọn họ, đưa tay ấn mấy nút bấm mà mọi người xem không hiểu, sau đó dùng tay đẩy chân ga, đây là tổ hợp ấn phím động lực máy bay, khi hắn đẩy chân ga máy bay, tốc độ liền lập tức tăng vọt, tựa như một đạo trường hồng, phóng ra khỏi đám mây giông tố.
"Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa!"
Tiếu Lạc trong lòng mặc niệm, không thể tiếp tục lại đây, nếu bị thiểm điện đánh trúng thì phi cơ hủy người vong là chuyện sớm hay muộn.
Một ngàn mét, năm trăm mét, ba trăm mét...
Rốt cục, đã thoát khỏi đám mây giông tố.
"Hô ~ "
Ra khỏi đám mây đen, máy bay như giao long xuất hải.
Máy bay rốt cục bình ổn lại, trong cabin bừa bộn một mảnh, hành khách bên trong giống như tao ngộ địa chấn, từng cái ngã trái ngã phải chậm rãi bò lên, đã có người phát hiện, bọn hắn rời khỏi khu vực mây giông tố, cũng không còn nhìn thấy những tia chớp chói mắt khiến người ta lạnh cả người.
"Ra, chúng ta... Chúng ta ra!" Có người dùng thanh âm run rẩy nói.
"Đúng, chúng ta rời khỏi khu vực ma quỷ rồi."
"Chúng ta được cứu, chúng ta không cần phải chết."
"Ha ha ha..."
Một sát na, bên trong khoang thuyền mọi người đều nhảy cẫng lên hoan hô, kích động đến phát khóc.
"Tiếu tiên sinh, ngươi biêt điều khiển máy bay a!"
Đàm Ngưng Phù là người thứ nhất chạy vào khoang điều khiển, khó mà ức chế sự vui mừng trên mặt.
Tiếu Lạc vẻ mặt nghiêm túc, chưa có trả lời với nàng, bởi vì máy bay bị cắt đứt liên lạc với phòng điều khiển mặt đất, hơn nữa còn không thể khôi phục, nói cách khác, chiếc máy bay này đúng như Thôi Quý Hậu nói như đang bị mù, không đến được sân bay thì không cách nào hạ xuống, không cách nào hạ xuống, thì khi hao hết nhiên liệu hao, chờ đợi bọn hắn vẫn là một con đường chết.
Nên làm cái gì?
Đến cùng nên làm cái gì?
Hắn thật sâu nhíu mày, trong nội tâm cũng là nhịn không được chửi mẹ nó, lần thứ nhất đi máy bay liền gặp phải loại sự tình này.
"Reo hò đi, các ngươi liền tiếp tục reo hò đi, máy bay đến không được sân bay, mãi mãi cũng chỉ có thể phi hành trên không trung, coi như không bị thiểm điện đánh trúng, sớm muộn gì cũng bởi vì hết nhiên liệu mà rơi xuống, kết quả vẫn như cũ, mọi người cùng nhau đi gặp Thượng Đế, ha ha ha..."
Khắp khuôn mặt Thôi Quý Hậu toàn là vết máu, nụ cười của hắn, bộ mặt nhìn rất dữ tợn kinh khủng, người nhìn thấy trong long đều kinh hãi phát hoảng.
Hắn nói như vậy, lập tức làm cho tâm tình tất cả mọi người từ đỉnh phong rơi xuống đáy cốc, đặc biệt rõ ràng tình huống là nhân viên công tác, mặt xám như tro, ánh mắt ảm đạm.
"Đánh rắm, đừng tin hắn, huynh đệ của ta hiểu được cách lái phi cơ, nhất định có thể hạ cách an toàn."
Vương Ngạn Tổ cố gắng thuyết phục mình và người khác, sau đó dung một quyền chào hỏi Thôi Quý Hậu.
Thôi Quý Hậu cười điên cuồng, trong mắt còn lộ ra một tia thương hại và đồng tình: "Hết thảy đều sẽ kết thúc, chúng ta cùng đi vào vòng tay của Thượng Đế thôi."
"Vào con mẹ ngươi, ôm ấp, thằng chó chết!"
"Yêu tinh hại người, mình đi chết còn muốn lôi kéo theo chúng ta."
"Đánh chết cái tên vương bát đản ngươi!"
Hành khách phẫn nộ không chịu nổi nhào tới, đánh Thôi Quý Hậu cho đến chết.
Tiếu Lạc bị động tĩnh bên ngoài làm phiền, nghiêng đầu ra ngoài khoang thuyền quát một tiếng: "Chớ ồn ào! ! !"
Bây giờ hắn có một địa vị rất lớn, một tiếng quát chói tai, để người bên ngoài giật mình kêu lên, sau đó nghe theo Tiếu Lạc, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Tiếu Lạc nói: "Thừa Vụ Trường!"
"Tiếu tiên sinh." Thừa Vụ Trường có chút khom người.
"Làm yên lòng hành khách, nói bọn họ cài dây an toàn, không được rời khỏi chỗ ngồi, mặt khác, nhìn kỹ tên phó cơ trưởng kia, đừng để hắn loạn động." Tiếu Lạc dặn dò.
"Vâng"
Thừa Vụ Trường quay người rời đi, đi chấp hành mệnh lệnh của Tiếu Lạc.
Thời khắc này, Tiếu Lạc bị thừa nhận là quan chỉ huy tối cao trên máy bay này.
Tiếu Lạc nhìn Đàm Ngưng Phù: "Đàm tiểu thư đúng không?"
"Tiếu tiên sinh, ngươi có dặn dò gì cứ việc nói, ta nhất định dốc hết toàn lực giúp ngươi." Đàm Ngưng Phù nói.
"Ngươi ngồi chỗ ngồi chỗ kế bên phối hợp với ta."
"A? Ta... Ta tới điều khiển máy bay sao?" Đàm Ngưng Phù giật nảy mình, nàng chỉ là một nhân viên phục vụ nho nhỏ, làm sao có thể điều khiển máy bay a.
"Ta sẽ nói cho ngươi phải làm như thế nào."
Tiếu Lạc làm cho người ta không thể chống lại, lúc hạ cánh cần hai người thao tác, đương nhiên, nếu như hắn có bốn cái tay, thì không cần Đàm Ngưng Phù phối hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận