Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Tiếu Thu Đông

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Vừa kết thúc tiệc mừng năm mới ở Lạc phường, Tiếu Lạc liền quay về phòng, thu thập hành lý, cùng Trương Đại Sơn lên đường về quề nhà.
Hai người đều là người tỉnh tây, hơn nữa còn cùng một thị trấn, chỉ bất quá thuộc hai huyện khác nhau, hai huyện cách nhau hơn một trăm cây số, thời đại học hai người đã không ít lần qua nhà đối phương, người nhà đã quá quen mặt rồi.
"Mẹ nó còn chắn đường tới khi nào?"
Xe bị ngăn ở đường vào cao tốc, Trương Đại Sơn nóng nẩy càu nhàu, "Vào được đường cao tốc, lão tử liền phóng như bay!"
"Có rất nhiều người trở lại quê nhà, nên tắc đường là chuyện trong dự liệu." Tiếu Lạc hạ thấp chỗ ngồi, nằm xuống ghế rồi bình tĩnh nói.
"Người anh em, trong lòng ta rất nôn nóng, muốn được nhanh tróng mang cái xe này về nhà, để hàng xóm đều biết ca ở bên ngoài lăn lộn rất tốt, thỏa mãn lòng hư vinh một chút a, nếu sớm biết đường cao tốc bị tắc đường, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhất định là đi máy bay về nhà." Trương Đại Sơn phập phồng không yên, sao có thể nhẫn nhịn được loại cảm giác chờ đợi dài dằng dặc như thế này.
Tiếu Lạc mặc kệ hắn, nhắm mắt dưỡng thần.
Chờ đợi bốn năm tiếng, rốt cục cũng thông đường.
Trương Đại Sơn vừa mắng vừa lái xe, sau khi qua một trạm thu phí liền ra khỏi cao tốc, lựa chọn đi quốc lộ.
Mà sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn là chính xác, một đoạn đường cao tốc mười cái cây số bị tắc đường, chật như nêm cối, trên quốc lộ thì lại thoải mái nhàn nhã.
"Lão Tiếu, ngươi xem những tên kia, chắn cùng muốn trang bức đây mà, ha ha ha..."
Bên ngoài nhìn là đồng tình, kì thực là cười trên nỗi đau của người khác, Trương Đại Sơn cười to không ngừng, tâm tình thư sướng cực kỳ.
Quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Tiếu Lạc ngủ thiếp đi, tức giận không chỗ phát tiết, nâng lên đại thủ liền dùng sức vỗ xuống đùi Tiếu Lạc: "Xoa, ngủ cái trứng, đổi ngươi lái, lão tử đã lái sáu bảy tiếng, đã sớm mệt mỏi rồi."
Dám đối đãi như thế với Tiếu Lạc, cũng chỉ có con hàng này.
Tiếu Lạc duỗi lưng một cái, gọi hắn dừng xe, đổi người lái xe.
Vì mau chóng được về nhà, Tiếu Lạc tăng lớn mã lực, chiếc xe gầm thét vọt lên, đường quốc lộ không đượng bằng phẳng, rất nhiều đoạn đường mấp mô, sau khi liên tục lao qua mấy cái hố to, Trương Đại Sơn lập tức kêu dừng, mẹ nó quá đau xót, đây chính là xe của hắn.
"DCM, hóa ra không phải xe của ngươi thì ngươi không đau lòng, tin hay không lão tử đánh chết ngươi, rất tàn nhẫn." Trương Đại Sơn hùng hùng hổ hổ.
Tiếu Lạc không quan trọng nhún vai.
Con đường tiếp theo Trương Đại Sơn cũng không dám đem xe giao cho Tiếu Lạc chạy, buổi chiều ngày thứ hai, giống như đi Tây Thiên thỉnh kinh rốt cục về tới cửa tây tỉnh.
Tiếu Lạc ngại phiền phức, tự mình tìm xe về nhà.
Ai về nhà nấy, ước định năm sau lại gặp nhau.
...
...
Ngồi xe bus coi như bỏ, nhà ga quá nhiều người chen chúc không nói, hoàn cảnh bên trong xe bus còn chẳng ra sao cả, Tiếu Lạc mở APP trên điện thoại, nhìn xem có xe đi huyện thành hay không, sau khi xem xét, thì thật là có một xe, tranh thủ thời gian đặt xe.
Đại khái sau hai mươi phút, một cỗ chiếc Chevrolet dừng lại ở trước mặt hắn, mắt nhìn biển số xe, chính là chiếc xe kia.
Cửa sổ xe được hạ xuống, lái xe và Tiếu Lạc đều sửng sốt.
"Đông Qua!"
"Tiếu Lạc!"
Hai người trăm miệng một lời hô lên tên của đối phương, người lái xe là một thanh niên bằng tuổi hắn, đầu gọn gàng tóc ngắn, lông mày rất đậm, có đặc điểm phi thường đặc thù là —— cổ ngắn, có thể nói là không có cổ.
Thanh niên tên là Tiếu Thu Đông, người Lạc thôn, Tiếu Lạc và hắn là bạn học cùng lớp từ nhỏ tới lớn, bởi vì cổ ngắn, mọi người liền cho hắn một cái ngoại hiệu là "Đông Qua" .
Tiểu học đến sơ trung, tình cảm của hai người phi thường tốt, từ khi thi đậu cao trung thì bắt đầu tách ra, nhưng vẫn thường xuyên có liên hệ, chờ đến đại học, số lần liên hệ càng ngày càng ít, không phải Tiếu Lạc không liên hệ hắn, là Tiếu Thu Đông tiến vào xã hội trước một bước, mỗi lần liên hệ đều lấy lý do không có thời gian.
Khi Tiếu Lạc tốt nghiệp đại học ra xã hội, hai người cũng không có liên lạc, hắn đã từng thử liên hệ Tiếu Thu Đông, nhưng đối phương đã thay số, số mới chưa nói cho hắn biết. Năm ngoái về nhà ăn tết, Tiếu Thu Đông ở trước mặt mọi người còn lớn tiếng trêu chọc hắn, nói một câu làm hắn vẫn còn nhớ đến hôm nay.
"Học đại học thì thế nào, ra ngoài cũng phải làm công, cầm một tháng bốn năm ngàn tiền lương, cũng không mua được phòng ở và xe, còn không bằng ra xã hội tôi luyện sớm một chút, có kinh nghiệm làm việc còn mạnh hơn so với các người có văn bằng."
Nhìn như đang tại tuyên dương lý luận đọc sách là vô dụng, kì thực là giẫm hắn để nâng mình lên, bởi vì khi đó Tiếu Thu Đông đã mua xe, Tiếu Lạc làm người đồng lứa, hoàn toàn bị so sánh là không ra gì.
Tiếu Lạc vốn cho rằng Tiếu Thu Đông là bằng hữu có thể thâm giao, thế nhưng sau khi gặp chuyện này, thì hắn biết bạn tuổi thơ ngày xưa đã thay đổi, tình nghĩa của bọn hắn, cũng đã sớm bị tuế nguyệt hòa tan.
Tiếu Thu Đông khi nhìn thấy Tiếu Lạc, rõ ràng thần sắc có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền biến mất, lộ ra nụ cười nhiệt tình: "Người đi nhờ xe lại là ngươi a, quá đúng dịp, ngươi mới từ nơi khác trở về sao?"
"Đúng vậy a."
Tiếu Lạc mỉm cười gật đầu trả lời, mặc dù quan hệ giữa hai người rất vi diệu, nhưng bên ngoài vẫn phải lịch sự.
Mắt nhìn chỗ ngồi bên tài xế, có một nữ tử, khuôn mặt nữ tử này rất thanh tú, trong ngực còn ôm một hài tử ba bốn tháng.
"Đây là lão bà của ta Lý Hồng Liên, lão bà, vị này là Tiếu Lạc, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm tương đối tốt." Tiếu Thu Đông hào phóng giới thiệu.
"Ngươi tốt!"
Lý Hồng Liên lễ phép nhìn Tiếu Lạc chào hỏi.
"Ngươi tốt."
Tiếu Lạc gật đầu, nhíu mày, bởi vì khẩu âm của Lý Hồng Liên rất khó chịu, ỏn ah ỏn ẻn.
Tiếu Thu Đông giải đáp nghi vấn của hắn, vừa cười vừa nói: "Ta lão bà là người ngoại quốc, khẩu âm như vậy, nghe quen thuộc liền sẽ dễ nghe hơn."
"Thì ra là thế." Tiếu Lạc giật mình.
"Đừng đứng đây nữa, mau lên xe đi, a, ngươi còn mua nhiều đồ như vậy cho người nhà a, thật là hiếu tâm, đều thả trong cóp sau đi." Tiếu Thu Đông nói, xoay người kéo ra chốt phía sau.
Tiếu Lạc liền đem từng vật phẩm chăm sóc sức khỏe đặt vào trong cóp sau.
"Có thể đóng sao?" Tiếu Thu Đông hỏi.
"Dọn dẹp một chút, hẳn là có thể."
Tiếu Lạc sắp xếp lại các đồ đạc linh tinh trong cóp sau, thật vất vả mới bỏ toàn bộ đồ vật vào trong cốp, sau đó đóng chặt cốp sau.
Sau đó mở cửa xe, ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.
Mà Tiếu Thu Đông từ đầu đến cuối cũng không xuống xe, toàn bộ hành trình huýt sáo đùa với con của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận