Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Lầu 96

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Lúc Giang Hổ dẫn hơn bảy mươi tên lưu manh của Long bang giơ hai tay đầu hàng chậm rãi đi ra ngoài hướng về phía JC, một nòng súng đen ngòm, tự khe hở của cái cửa sổ trong kho hàng lặng lẽ chui ra, sau đó quay về phía JC bắn ba phát.
"Rầm rầm rầm ~"
Tiếng súng chói tai đánh vỡ sự vắng lặng trong đêm, viên đạn ra khỏi nòng xé rách không gian, gào thét bắn trúng ba tên JC mang áo chống đạn trên người, ba người rên lên một tiếng ngã xuống đất.
Dị biến phát sinh quá đột nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu nào, không chỉ có đám JC sững sờ, bọn Giang Hổ càng bất ngờ hơn, thế nhưng Giang Hổ rất nhanh hiểu được vấn đề, trong khoảnh khắc hắn đã hiểu Tiếu Lạc đang cố ý kích thích JC, nếu làm như vậy không cần Tiếu Lạc tự mình ra tay, những tay súng bên ngoài đủ để làm thịt hết bọn họ rồi.
Nghĩ rõ được điểm này, cả người liền toát ra một luồng mồ hôi lạnh, một loại giác sợ hãi không nói nói lên lời bao trùm toàn bộ tâm trí hắn!
Giang Hổ không thể nào nghĩ tới Tiếu Lạc lại dám làm như thế, con mẹ nó cuối cùng mình là xã hội đen hay hắn là xã hội đen? Loại chiêu số mượn đao giết người này cũng có thể xuất ra, làm cho người không thể tin được là, Tiếu Lạc lại còn mượn tay JC?
Lập tức vung lên cánh tay, kiệt liệt hô: "Các đại nhân JC, không phải chúng ta nổ súng, không phải chúng ta nổ súng. . . . . ."
Mưu toan để các JC phía trước trấn định lại, vào thời điểm này, JC nếu bị kích thích sẽ nổ súng càn quét tất cả.
Cổ Thiến Lâm cũng cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ, đang chuẩn bị giơ tay chấn an các JC không được nổ súng, nhưng lại nghe "Ầm" một tiếng, lại một viên đạn gào thét xuyên thủng kính chắn gió xe bên cạnh nàng, kính chắn gió "Choảng" một tiếng hóa thành các mảnh vụn đếm không hết tán loàn khắp nơi, nàng theo bản năng ngã nhào xuống đất.
"Fire! ! !"
Đội trường JC thần kinh rất căng thẳng vào lúc này rốt cục hạ lệnh nổ súng.
"Đùng đùng ầm ầm. . . . . ."
Đạn bay dày đặc kéo theo từng cái đuôi lửa rất dài, trên không trung đan dệt thành một tấm lưới hướng bao phủ bọn Giang Hổ, "Phốc phốc phốc ~" Giang Hổ và mười mấy lưu manh của Long bang chớp mắt ngã xuống, trên người xuất hiện vài cái lỗ máu.
Hắn nằm trong vũng máu, thân thể co giật kịch liệt, giãy dụa lần cuối cùng trước lúc tử vong, hai mắt trợn tròn, miệng mũi chảy máu.
Sợ hãi, không cam lòng nhìn vào trong kho hàng, lúc này trong bóng đen của kho hàng tựa như xuất hiện khuôn mặt tàn nhẫn của Tiếu Lạc.
Quả nhiên là không có cơ hội, nếu như có thể có một lần cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ không nói lời hung ác với Tiếu Lạc, coi như muốn trả thù cũng sẽ chôn chặt ở trong lòng, đáng tiếc, bây giờ không còn cơ hội nữa, hắn thật hận, thật hận a.
Cổ Thiến Lâm từ dưới đất bò dậy, nàng rất vững tin tuyệt đối không phải nhóm người Giang Hổ nổ súng, người nổ súng trong bóng tối cái kia cũng không có bắn vào các vị trí chí mạng của bọn họ, tất cả đều xạ kích vào áo chống đạn, ngoại trừ bị một chút rung động ở ngoài, căn bản không có bất kỳ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên nàng kết luận tất cả những thứ này đều do có người muốn bọn họ nổ súng càn quét bọn Giang Hổ.
"Ngừng bắn, nhanh ngừng bắn!" Nàng giơ tay lên la lớn.
Tiếng súng từ từ tắt, đáng tiếc đã muộn, bọn Giang Hổ toàn bộ đã ngã xuống mặt đất, không có một người sống, xác chết ngang dọc tứ tung, chết không thể chết lại.
Cùng lúc đó, Tiếu Lạc lập tức chạy lên lầu hai, từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống nước, thể chất Lính Đánh Thuê chi vương đã bao hàm thuộc tính bơi lội, có thể rời khỏi hiện trường rất nhanh, hắn còn tốn 500 điểm, đổi một phần năng lực bơi lội, như Phong Vô Ngân nói, một khi lặn xuống, có thể khiến người ta hoài nghi có phải là chết chìm rồi không.
Chờ Cổ Thiến Lâm dẫn một tiểu đội lao vào, kho hàng đã rỗng tuếch, gia hỏa vừa nẫy đã biến mất không còn tăm tích.
"Cổ đội, cửa sổ lầu hai mở, người kia khẳng định nhảy xuống biển rời đi." Một tên hồi báo tình huống.
"Đội một, đội hai, đội ba, các ngươi lập tức dọc theo đường ven biển mà lục soát cho ta, không buông tha bất kỳ người khả nghi nào." Cổ Thiến Lâm quát lên.
"Rõ"
Mấy tiểu đội thu được mệnh lệnh, dọc theo đường ven biển hai bên bến tàu triển khai lục soát.
"Khốn nạn!"
Cổ Thiến Lâm dậm chân, trên khuôn mặt tinh xảo tràn ngập sự tức giận, đùa bỡn bọn họ như con khỉ, thật sự là khinh người quá đáng, mà một bên khác, nàng lại cực kỳ hoảng sợ, đối phương can đảm hơn người, thương pháp tinh chuẩn, là một cỗ máy giết người, bọn Giang Thành lại có nhân vật như vậy, không thể không nói đây là một tin tức cực kỳ đáng sợ.
Nàng xin thề nhất định phải bắt được đem người này!
Tuy rằng Cổ Thiến Lâm cho rất nhiều JC lục soát dọc theo đường ven biển, nhưng lại không có kết quả gì, Tiếu Lạc, bọn Phong Vô Ngân đã rời đi.
Đêm khuya, ở tầng 96 tòa. . . . . .
Trương Đại Sơn bởi vì chính mắt thấy hình ảnh Tiếu Lạc giết người, cần thời gian để chậm rãi hồi thần, lúc này hắn đang ngồi ở trên ghế salông xem cảnh bạo lực máu tanh, lấy cái này để kích thích chính mình, Tiếu Lạc muộn như vậy còn chưa có trở lại, dù sao hắn cũng hơi lo lắng, đang chuẩn bị lấy điện thoại gọi Tiếu Lạc, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
"Mẹ nó, lại quên mang chìa khóa rồi hả?"
Một bên vừa chửi rủa vừa đi mở cửa, vừa mới mở cửa ra, liền nhìn vài khuôn mặt đầy máu, sợ đến hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi như lợn bị thọc tiết.
Chính là năm người Phong Vô Ngân, bọn họ bị thương rất nặng, có thể chống đỡ đi tới nơi này là sắp đến cực hạn của bọn họ rồi, vì lẽ đó tất cả đều ngã trên mặt đất.
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi là người nào?" Trương Đại Sơn lập tức đem chổi ở bên tường cầm trong tay, nâng giọng quát lên.
Lúc này sắp mười một giờ đêm , hắn nghĩ mình đang gặp quỷ.
"Phải . . . . . Là Tiếu ca gọi chúng ta tới đây . . . . . ."
Phong Vô Ngân ngẩng đầu lên, gian nan nói một câu, sau đó giống như bốn người khác hôn mê đi.
"Tiếu ca? Lão Tiếu?" Trương Đại Sơn nhỏ giọng thầm thì một câu.
Đang lúc này, điện thoại của hắn vang lên, cầm lên vừa nhìn, là Tiếu Lạc gọi tới.
"Mịa nó lão Tiếu a, năm tên bị thịt này là thứ gì a?" Tuy rằng nằm mơ cũng thấy ác mộng, mơ thấy hình ảnh Hồng Hạt Tử chết, nhưng hắn không có bao nhiêu sợ hãi với Tiếu Lạc.
"Bọn họ là bằng hữu của ta, ta gọi điện thoại là muốn dặn ngươi một tiếng, giúp ta chăm sóc bọn họ một chút, ta lập tức trở về."
"Mịa nó, tình huống thế nào? muốn ta chăm sóc làm sao, cho ăn, alo? Lão Tiếu? Cho ăn. . . . . . Thảo, lại cúp điện thoại của lão tử."
Trương Đại Sơn rầu rĩ không vui đem điện thoại nhét vào túi quần, liếc nhìn mấy tên nằm trên đất, trên người có nhiều vết thương do dao chém, cả người còn ướt nhẹp, nhíu mày đến độ hai hang long màu sắp chạm vào nhau.
Để hắn chăm sóc đẹp cho tiểu muội muội hắn sẽ rất thành thạo, nhưng chăm sóc năm tên đại hán, hắn cũng không biết bắt đầu từ nơi nào.
"Mẹ nó tên bát đảm, lão tử không phải y tá, ta chăm sóc cái trứng a."
Hùng hùng hổ hổ, vén tay áo lên, bắt tay đem bọn họ kéo tới ghế salông, không thể đưa lên ghế salông được, cuối cùng chỉ có thể đặt ở trên mặt đất đại sảnh.
Nhìn bọn Phong Vô Ngân như mấy cỗ tử thi không nhúc nhích nằm chỉnh tề trên sàn nhà, Trương Đại Sơn lau cái trán đầy mồ hôi, rùng mình một cái lại mắng lên: "Mẹ kiếp, làm sao cảm giác có chút như trong phim vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận