Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Đến tòa thành

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đầu tháng rồi đẩy KP đi các đạo hữu.
Cảm ơn @PhongVụ ủng hộ 10,000 TLT
---------------------------------------------------
"Kẽo kẹt kẽo kẹt "
Kèm theo một tiếng vang làm người ta tê cả da đầu vang lên, bộ thi thể hư thối chậm rãi bò dậy, đầu đứng thẳng, cánh tay trái cong chiết, đùi phải hơi cuộn, đứng thẳng với tư thế cực kỳ tà dị, phảng phất như con rối người.
"Thì ra trong phim ảnh không phải gạt người, thật sự có tang thi a." Áp hoàng kinh hoảng nói.
"Khẳng định... Nhất định là khôi lỗi của quỷ hút máu, bị hút cạn máu liền nhét vào trong này..."
Lưu Túc đổ mồ hôi lạnh, hắn vẫn biết bị quỷ hút máu hút hết máu sau đó sẽ biến thành khôi lỗi, đương nhiên, hắn nghe là nghe đồn, nhưng nghe đồn cùng hiện thực lại không giống nhau, khôi lỗi quỷ hút máu cũng không có răng nanh, mà là như quái vật trước mặt này, toàn thân hư thối bốc mùi nhưng vẫn còn sống.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt "
Bốn phía đột nhiên vang lên tiếng khớp xương, thấm lòng người không gì sánh được, để cho người ta nhịn không được mà dựng tóc gáy.
Sau đó một lại một bộ thi thể hư thối không còn hình dáng từ các nơi bò dậy, trong miệng chúng nó đầy trọc khí, như là mới vừa tỉnh lại từ trong cơn ngủ mê.
"DCM, thế nào thoáng cái bốc lên nhiều như vậy, có ít nhất một trăm con!" Áp hoàng trợn tròn mắt.
Lưu Túc hai chân đang run run, không hề có tâm lý phòng bị, cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới khôi lỗi của quỷ hút máu sẽ biến thành đáng sợ như vậy, quả thực giống như là đi tới Địa Ngục vậy, trong không khí càng tràn đầy một mùi thúi gây mũi.
Khi thấy chính hai đồng đồi Dong Binh Đoàn Ngân Dực cũng ở trong đám hủ thi, Lưu Túc cũng không chịu nổi, "A" một tiếng kêu sợ hãi liền xoay người liều lĩnh chạy như điên rời xa khỏi Thành Bóng Đêm.
Hắn khẽ động, hủ thi bốn phía tựa như bị kích hoạt, dương nanh múa vuốt, trong cổ họng phát sinh trận trận tiếng ngựa hý, nhu một đám ác quỷ điên cuồng nhào tới.
"Tiểu tử trời đánh mau cứu hắn, không ra tay hắn liền phải chết không nghi ngờ !" Áp hoàng gấp giọng nói.
"Cứu hắn?" Tiếu Lạc hai mắt híp lại, hỏi ngược lại một tiếng.
Ách
Thấy Tiếu Lạc có ánh mắt đạm mạc, áp hoàng mới biết được chính bản thân quá ngây thơ, nếu mà Lưu Túc ở bên người Tiếu Lạc thì còn có một tia cơ hội, nhưng bây giờ xoay người chạy trốn, là hắn chủ động bỏ qua cơ hội này, Tiếu Lạc chắc chắn sẽ không cố ý chạy tới cứu một tên muốn giết bản thân.
"Được rồi, bản áp cũng cảm thấy để cho hắn tự sinh tự diệt mới tốt." Áp hoàng nói, ngược lại nhìn về phía Lưu Túc.
Lưu Túc sử xuất khí lực bú sữa mẹ mà chạy trốn, nhưng hắn bị thương, không cách nào bộc phát ra toàn bộ thực lực, tốc độ mặc dù nhanh nhưng vẫn hơi chậm, hủ thi cuồng dã lao lên, một con hủ thi dẫn đầu nhào tới, rơi vào phía sau lưng của hắn, mở miệng đầy răng, một ngụm muốn cắn vào cổ của hắn.
"PHỐC "
Máu loãng bắn toé, Lưu Túc đau nhức gào thét một tiếng, dùng sức vung: "Cút ngay, lăn khỏi người ta mau!"
lực lượng rất hung, con hủ thi bay ra ngoài, vỡ thanh bốn năm mảnh.
Lưu Túc liều mạng chạy trốn, trên cổ bị cắn một ngụm máu loãng xì ra bên ngoài, hơn nữa có một cổ đau nhức từ miệng vết thương chuyền đến toàn thân, đau nhức lan tràn đến mức, thần kinh rung động, cơ thể run lên, một loại cảm giác vô lực chậm rãi bao phủ toàn thân.
Độc thi?
Lưu Túc một bên chạy, trong đầu kinh hoàng thầm nghĩ.
Đột nhiên, dưới chân đau xót, cúi đầu vừa nhìn, một con hủ thi tự dưới vũng bùn lộ ra một cái đầu, há mồm cắn một cái ở chân của hắn, liền một ngụm, chân hắn huyết nhục liền thiếu sót một khối lớn, khi đang chạy bị như vậy, thân thể lúc này liền mất thăng bằng "Phù phù" một tiếng ngã xuống đất.
Trong nháy mắt Ngã xuống đất, một đoàn hủ thi ùa lên, cắn xé cái cổ, gặm ăn cánh tay gặm ăn cánh tay, xé rách bắp đùi ... hàm răng có thể so với răng cưa, dễ dàng cắn xé huyết nhục.
"A "
Lưu Túc tiếng kêu thảm thiết đặc biệt thê lương, tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, khi sinh mệnh đi tới cuối cùng, Lưu Túc thấy rõ ràng bản thân bị xé mở, máu dầm dề ruột cùng gan bị lôi ra, bị những hủ thi cầm đi đưa vào trong miệng, ăn như hổ đói, có thậm chí còn tiết kiệm không thèm nhai mà nuốt luôn, trực tiếp nuốt xuống bụng, làm cái cổ phồng lên rất to lớn.
"Tốt... Tốt hắn tàn nhẫn..." Áp hoàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, buồn nôn muốn nôn.
Tiếu Lạc cũng không có rung động, Lưu Túc đối với hắn cũng không chỉ một lần nổi lên sát tâm, hắn không có giết Lưu Túc cũng đã là phá lệ khai ân, hơn nữa nếu mà Lưu Túc có thể chạy trốn, hắn cũng không giết hắn, chỉ là ông trời quyết định Lưu Túc phải chết.
"Rống "
Lúc này, một con hủ thi phát sinh một tiếng gào thét, giương nanh múa vuốt nhào tới hắn.
Tiếu Lạc không nhúc nhích chút nào, trên người bộc phát ra Chân Nguyên Lực trực tiếp chấn vỡ thành từng khối.
"Ầm "
Hắn lại giậm chân một cái, Chân Nguyên Lực dùng hắn làm trung tâm, hướng về bốn phía, lặng yên không một tiếng động, xuyên qua hủ thi, sau đó đám hủ thi liền nát bấy thành từng khối ngã xuống đất, không còn dấu hiệu sống.
"Nháy mắt giết tất?"
Áp hoàng vô cùng khiếp sợ, "DCM, những thứ này yếu vậy sao?"
"Vốn là rất yếu, chỉ là nhìn dọa người mà thôi." Tiếu Lạc thản nhiên nói.
Áp hoàng suy nghĩ một chút, thoải mái nói: "Cũng đúng, Hấp Huyết Tộc tu vi cũng không phải rất cao, cách quá xa với ngươi, những thứ này là kết quả sau khi bị đám kia hút hết mau, đương nhiêm sẽ yếu như gà rồi."
Tiếu Lạc không có trả lời của nó, tiếp tục đi tới Thành Bóng Đêm.
Xuyên qua vũng bùn, một toà thành phương tây liền đập vào mắt, bốn phía là tường thành thật cai, bên trong cung điện chồng chất, toàn bộ tòa thành có một tầng s
Khi hắn mới vừa bước vào vùng đất trống trước tòa thành thì, cửa thành to lớn liền mở ra.
Hai nhóm Hấp Huyết Tộc cầm đuốc trong tay chạy ra, rất nhanh bao vây Tiếu Lạc.
"Hưu hưu hưu "
Trên tương thành, các nguyên lão xuất hiện ở nơi đó, hướng về phía dưới.
Lai Tư Đặc cùng U Linh cũng xuất hiện ở trên tường, mà Louis còn nghênh ngang đi từ cửa thành, khi thấy là Tiếu Lạc thì, đầu tiên là hơi kinh ngạc một cái, sau đó liền lộ ra vẻ tham lam: " bên kia có động tĩnh, ta còn tưởng rằng là cái dị thú nào đó xông vào, không nghĩ tới là ngươi a, ngạc nhiên mừng rỡ, thật là thật là làm cho người ta vui mừng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận