Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Là tên Trương Hồng Đạt

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Thái độ Tiếu Lạc rất cường ngạnh, Hứa Quan Tùng không có cách thuyết phục được hắn từ bỏ việc khởi tố Trần Kiến Bách, hai người ở trong phòng làm tranh cãi một hồi sau đó kết thúc trong không vui, mà điều này cũng làm cho Tiếu Lạc đem sự chú ý chuyển qua Hứa Quan Tùng, tên này có mùi gian tế, tên bụng bia Hứa Quan Tùng này có phải là gian tế hay không?
Đương nhiên, nếu không có căn cứ chính xác, hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi!
Qua hai ngày, một tin tức cực kỳ xấu truyền đến.
Là khách hang thân thiết của Lạc Phường, hàng năm đều mua bánh Trung Thu ở Lạc Phường, làm qua phân phát cho công nhân Tập Đoàn Phú Khoa trong dịp lễ trung thu, nhưng hôm nay lại tuyên bố không tiếp tục mua bánh Trung Thu tai Lạc Phường.
Đây là một đạo sấm sét lúc trời quang mây tạnh, là sự đả kích trí mạng với Lạc Phường!
Tập đoàn Phú Khoa là nhà xưởng nằm trong một trăm vị trí đầu, chỉ có khu nhà máy ở Giang Thành thôi mà số lượng công nhân đã đạt đến 23 vạn người, các chi nhánh to to nhỏ nhỏ toàn quốc, bao gồm các phân xưởng nước ngoài, tổng số công nhân đạt đến một triệu. Tuy rằng Lạc Phường chỉ tranh thủ đơn đặt hàng của khu nhà máy Tập đoàn Phú Khoa Giang Thành cùng hai thành thị khác, thế nhưng đơn đặt hàng cũng rất kinh người lên tới tám triệu.
Có thể nói, Tập đoàn Phú Khoa là khách hàng lớn nhất của Lạc Phường!
Sau khi biết được tin tức này, các trưởng phòng của Lạc Phường như con kiến trên chảo nóng, sốt ruột bất an tràn vào trong phòng làm việc của Tiếu Lạc, nguyên bản văn phòng rất rộng rãi lập tức bị rất nhiều người chén lấn cảm giác như căn phòng quá nhỏ không đủ chỗ.
"Tiếu Tổng, ngươi nhanh nghĩ biện pháp a, một khi mất đi khách hàng này, Lạc Phường chúng ta thật sự liền. . . . . . Liền. . . . . . Ôi. . . . . ."
"Tại sao đột nhiên lại không muốn Lạc Phường cung cấp bánh Trung Thu nữa, phải làm sao mới ổn đây."
"Lẽ nào Lạc Phường chúng ta thật sự xong rồi?"
Một đám Trưởng phòng ở trong phòng làm việc của Tiếu Lạc nghị luận, bọn họ không phải công nhân, vào thời điểm này còn ở lại, đều có tình cảm rất sâu đậm với Lạc Phường, bọn họ rất muốn cùng Lạc Phường vượt qua cửa ải khó khăn này.
"Đều yên tĩnh, léo nha léo nhéo cái gì, phải nhường cho lão bản nói chuyện chứ!" Lạc Kỳ Trưởng phòng R&D khẽ nói.
Nàng là một vị trưởng phòng duy nhất đi làm việc mà không mặc đồng phục Trưởng phòng, nàng nói: làm nghiên cứu phát minh mà, cần sáng tạo cùng linh cảm, bận đồng phục chỉ làm giảm linh cảm của nàng.
Màu vàng óng, áo sơ mi, quần jean bó sát người, một đôi giày thể thao chạy bộ, mang một cái kẹp tóc đáng yêu hình Hải Tinh màu xanh lam, một khuôn mặt tự hiện luôn tười cười, không trang điểm chút nào, lộ ra tia mị lực cuốn hút người khác.
Bị Lạc Kỳ nói như thế, toàn bộ văn phòng yên tĩnh lại rất nhanh, mọi người đưa mắt nhìn Tiếu Lạc ngồi ở trên ghế làm việc tay trái chống cằm như là đang suy tư.
"Rốt cục an tĩnh."
Tiếu Lạc thở ra một hơi đứng lên, "Nếu an tĩnh, vậy thì ta nói, Lạc Phường chúng ta cùng Tập đoàn Phú Khoa ký hợp đồng, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?"
"Về Tiếu Tổng, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là ngàn vạn."
Lý Tử Manh đứng dậy, ký kết hợp đồng với Tập đoàn Phú Khoa là nàng tự thân xuất mã, nàng biết ý đồ của Tiếu Lạc là cái gì, nhíu lại lông mày, rất là lúng túng nói, "Thế nhưng vừa vặn đến tiết Trung thu năm nay là tới hạn hợp đồng."
"Đến kỳ rồi hả?" Tiếu Lạc hơi nhướng mày.
Lý Tử Manh âm u cúi đầu: "Đây là trách nhiệm của ta, vốn là chuẩn bị sau khi cung cấp hang chóa cho bọn họ rồi ký hợp đồng lại một lần nữa, nhưng không nghĩ tới Tập đoàn Phú Khoa. . . . . ."
"Lý Bộ Trường, ta chỉ muốn biết, đơn đặt hang của Tập đoàn Phú Khoa lớn như vậy tại sao khi hợp đồng sắp tới kỳ lại không soạn ra một phần hợp đồng mới?" ngữ khí Tiếu Lạc có chút lạnh lẽo cứng rắn, trong đó lộ ra sự trách cứ.
Lý Tử Manh càng cúi đầu thấp hơn: "Phải . . . . . Là của ta sơ sẩy. . . . . ."
Thanh âm nhỏ như muỗi, nàng thật sự không nghĩ tới sự tình sẽ thành như vậy, mấy ngày trước nàng vẫn còn thảo luận với ông chủ Trương Hồng Đạt của Tập đoàn Phú Khoa sau lễ trung thu sẽ ký lại hợp đồng, nhưng không bao lâu thì đã xảy ra biến cố.
"Tiếu Tổng, ta cảm thấy hiện tại có trách cứ Lý Bộ Trường cũng không thể giải quyết được vấn đề, quan trọng nhất vẫn là phải kéo khách hàng này về đã." Hứa Quan Tùng đại nghĩa nói.
Lạc Kỳ cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy lão bản, tử Manh tỷ cũng không nghĩ tới Tập đoàn Phú Khoa sẽ vào lúc này bỏ đá xuống giếng, bọn họ không nói đạo nghĩa rồi."
Tiếu Lạc thoáng bình tĩnh lại, lần đầu cảm thấy làm ông chủ Lạc Phường trọng trách quá nặng.
"Lập tức liên hệ ông chủ Tập đoàn Phú Khoa, ta muốn găp mặt với hắn, mặt khác, đem cho ta một danh sách toàn bộ khách hàng của Cty Vị Lôi cho ta, buổi chiều ta liền muốn nhìn thấy nó xuất hiện ở ta trên bàn làm việc."
Lần này tất nhiên là do Cty Vị Lôi cướp khách hàng này, là triệt để khơi dậy sự phẫn nộ của hắn, hắn muốn hung hăng phản kích, không chỉ có muốn cướp Tập đoàn Phú Khoa về, mà những khách hàng thuộc về Cty Vị Lôi, hắn cũng phải tranh cướp về.
Vào giờ phút này, ánh mắt Tiếu Lạc trở nên tham lam, phẫn nộ, nguy hiểm, giống như là một con sói!
Các trượng phòng bên trong phòng làm việc cảm thấy trong lòng run lên một chút, bọn họ chưa từng gặp ánh mắt có tính xâm lược như vậy, hơn nữa loại ánh mắt xâm lược này có thể truyền nhiễm, từ Tiếu Lạc truyền nhiễm tới trên người bọn họ, bọn họ âm thầm siết chặc nắm đấm, trong mắt có thêm một phần sắc bén cùng kiên quyết.
. . . . . .
Buổi sáng 10pm, Tiếu Lạc, Lạc Kỳ cùng Hứa Quan Tùng ba người xe chạy tới sân golf Minh Thái, tới đây mục đích tất nhiên là gặp Trương Hồng Đạt ông chủ Tập đoàn Phú Khoa.
"Là một trong những người đầu tư sân golf Minh Thái, mỗi ngày Trương tiên sinh đều đến nơi này đánh tới một lúc." Hứa Quan Tùng giới thiệu.
Lạc Kỳ bĩu môi: "Lại hẹn gặp mặt lão bản ở nơi này, là muốn lão bản chơi Đánh Gôn cùng với hắn sao?"
Tiếu Lạc cười nói: "Đáp ứng gặp ta thì hắn đã có thành ý lắm rồi, mang hợp đồng theo, đi gặp hắn với ta."
Hắn hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nói chuyện làm ăn cũng không thể mang theo phẫn nộ và sát khí được.
"Tuân mệnh!" Lạc Kỳ hì hì cười nói.
Hứa Quan Tùng lập tức nghiêm mặt răn dạy một câu: "Không được cợt nhả, nghiêm túc một chút."
Lạc Kỳ lè lưỡi.
Tiến vào sân bóng, một tên phục vụ dẫn đi tới khu vực phát bóng, rất xa liền nhìn thấy một người thân mang bạch y, đeo mắt kính màu đen, mái tóc bóng loáng toả sáng dưới ánh nắng mặt trời, người đàn ông trung niên ngồi dưới ô nhàn nhã uống trà, mà ở cách hắn không xa có hai tên hắc trang, là bảo tiêu của hắn, còn có một tên trợ lý, có hai vị nữ tử vóc người như người mẫu đang ân cần nắm vai đấm chân cho hắn.
"Hắn chính là Trương lão bản sao? Thật biết cách hưởng thụ!" Lạc Kỳ tò mò hỏi dò.
"Cô nãi nãi của ta, ngươi nói ít đi hai câu được không, đừng có làm mất đi cơ hội nói chuyện với hắn." Hứa Quan Tùng kinh hãi đến biến sắc nói.
Đây là không lễ phép hơn nữa còn là hành vi rất liều lĩnh, nếu là bị Trương Hồng Đạt nghe được, ấn tượng với bọn họ nhất định sẽ không được tốt, vậy còn nói chuyện gì nữa.
Vậy mà mới vừa răn dạy Lạc Kỳ xong, Tiếu Lạc lại mở miệng hỏi: "Trương Hồng Đạt chính là hắn sao?"
Hí. . . . . .
Hứa Quan Tùng hít vào một ngụm khí lạnh, gọi thẳng tục danh luôn, này này chuyện này. . . . . . Đây là muốn làm cái gì a, có còn muốn nói chuyện làm ăn không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận