Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Dương Hồng Chí

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Ly, đây chính là người ngươi mời đến làm vú em cho Tiểu Bối đi, không sai không sai, dáng dấp rất đẹp trai, tuấn tú lịch sự, để tỷ tỷ ta đều cắn một cái." Nữ nhân nhẹ nhàng quay đầu qua, đánh giá Tiếu Lạc một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười phong tình vạn chủng.
Tiếu Lạc không để ý đến nàng, ôm lấy Tô Tiểu Bối.
"Hắn gọi Tiếu Lạc."
Tô Ly giới thiệu tên Tiếu Lạc, lại không giới thiệu nữ nhân này với Tiếu Lạc, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, không cần thiết để Tiếu Lạc quá mức quen thuộc với người này.
Nữ nhân này cũng không có tự giới thiệu, dời đi chủ đề: "Đi thôi, thật lâu rồi chúng ta không có đánh tennis, thân thể đều rỉ sét rồi."
Tô Ly gật gật đầu.
Bởi vì phải mang theo Tô Tiểu Bối, nên phải hỏi thăm qua Tiếu Lạc có thời gian hay không, nàng cũng cho Tiếu Lạc đi cùng.
La Bình Hương lái xe, điều khiển xe chở Tiếu Lạc, Tô Ly và Tô Tiểu Bối, mà nữ nhân kia thì lái một chiếc Ferrari.
"Tỷ, Khuynh Nghiên có phải lại đổi một chiếc xe khác a, trước kia đều chưa thấy qua chiếc Ferrari này." La Bình Hương hiếu kì hỏi.
Tô Ly ở phía sau chỗ ngồi nhẹ nhàng ôm Tô Tiểu Bối, môi đỏ khẽ mở: "Nàng đối xe là chuyện thường tình, trong ga-ra đặt hai mươi chiếc ô tô, chiếc 599 GTB Fiorano chính là một trong số đó."
"Khuynh Nghiên thật có tiền, ta mà chỉ bằng một phần của nàng là đã hài long rồi." La Bình Hương sùng bái nói.
Tiếu Lạc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không có một chút hứng thú đối với nữ nhân kia, chờ xe an tĩnh lại, hắn liền quay đầu lại, nhìn Tô Ly nói: "Tô tiểu thư, ta suy nghĩ một chút, hai mươi vạn tiền lương..."
"Ngươi ngại ít?"
Tô Ly nhíu mày lạnh lùng chặn lại, thầm nghĩ người này thật đúng là vô lại, hai mươi vạn mà còn ngại ít.
"Ngươi hiểu lầm, ta muốn nói tiền lương thì coi như thôi đi."
"Coi như thôi? Ngươi nói là ngươi không muốn tiền lương?" Tô Ly nhíu mày lại.
Tiếu Lạc từ chối cho ý kiến gật đầu: "Ngươi an bài cho ta một chung cư, nếu như chuyển đổi thành tiền thuê, mỗi ngày đại khái cần ba ngàn, một tháng chính là chín vạn, cái này đã coi như là tiền lương rồi, không phải sao?"
Tô Ly bình tĩnh nhìn Tiếu Lạc một hồi, nàng không biết vì một người phải chui rúc trong một khu ổ chuột ở Giang Thành lại cự tuyệt hai mươi vạn tiền lương, chẳng lẽ không phải là hắn cảm thấy cho thù lao càng nhiều càng tốt sao?
Nàng nói: "Không cần, hết thảy đều dựa theo hiệp nghị của chúng ta mà chấp hành, ngươi không cần cảm thấy hổ thẹn, nếu như không phải Tô Tiểu Bối rất thân cận với ngươi, ta cũng sẽ không tìm ngươi, càng sẽ không cho ngươi thù lao cao như vậy."
"Xem ra, ta phải cảm tạ Tiểu Bối!"
Tiếu Lạc mỉm cười nhìn về phía cạnh Tô Tiểu Bối ngồi bên Tô Ly.
Tiểu nha đầu còn nhỏ, Tiếu Lạc và Tô Ly đối thoại với nhau nàng nghe hết nhưng lại không hiểu, cũng không biết bọn hắn đang nói cái gì, chỉ là dùng cặp mắt to tròng nhìn sang Tô Ly, miệng nhỏ la hét, rất là đáng yêu.
...
...
Hai chiếc ô tô một trước một sau, đi tới trang viên Eden.
Nơi này Tiếu Lạc lại biết rõ rành rành, là địa bàn của người giàu có, tất cả biệt thự bên trong đều có giá trị hơn trăm triệu, mỗi ngôi biệt thự cách nhau một dặm đường, bảo đảm sự độc lập của từng cái biệt thự.
nhà Thẩm Nghiêng Nghiên ở chỗ này, số tám mươi tám chính là biệt thự của nàng.
Chiếm diện tích chí ít sáu trăm mét vuông, cái này còn không bao gồm bể bơi tư nhân, sân tennis, sân bóng rổ, khu cây xanh được làm rất tốt, có cây tử đàn, phong lá đỏ, ngân sam...
Không thể không nói, Thẩm Nghiêng Nghiên là người thật sự có tiền!
Sau khi xuống xe, La Bình Hương liền nhỏ giọng tiết lộ tin tức của Thẩm Nghiêng Nghiên cho Tiếu Lạc, là tổng giám đốc tập đoàn thuốc, sản nghiệp trên danh nghĩa chủ yếu thuộc lĩnh vực chữa bệnh, thiết bị chữa bệnh, nghiên cứu phát minh và chế tạo tân dược, tập đoàn có tổng bộ tại Hạ Hải, nhưng chi nhánh công ty lại trải rộng cả nước, thậm chí sản phẩm còn tiến ra hải ngoại, thật sự là quái vật khổng lồ.
Sau đó không lâu, lại tới một người.
Một thanh niên, có hai tên bảo tiêu đi theo bên người,
Người kia có một đầu tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, khó được chính là có loại khí chất phát ta từ trong, không phải gia đình giàu có thì không thể bồi dưỡng ra được.
"Là Dương Hoành Chí."
trong mắt La Bình Hương hiện ra một tia chán ghét, "Hắn một mực truy cầu tỷ, nhưng tỷ không thích hắn, cự tuyệt hắn nhiều lần, nhưng vẫn không biết xấu hổ tiến tới, tỷ cũng không có cách gì với hắn, không thể quá mức đắc tội hắn, bằng không rất có thể sẽ bị công ty xử lý, phụ thân của Dương Hoành Chí là cổ đông lớn nhất công ty."
"A "
Tiếu Lạc không có hứng thú với mấy cái này, lôi kéo Tô Tiểu Bối, tản bộ trên bãi cỏ bên cạnh sân bóng.
"Tiếu tiên sinh, tỷ để chúng ta đi qua một chuyến." La Bình Hương thấy Tô Ly phất tay ra hiệu.
"Kia đi thôi." Tiếu Lạc gật gật đầu.
Tô Tiểu Bối duỗi ra hai cái tay nhỏ: "Ba ba cõng ta!"
Tiếu Lạc ngồi xuống, để tiểu nha đầu ghé vào trên lưng của hắn, sau đó cõng tiểu nha lên đầu liền chạy nhẹ, tiểu nha đầu cười đến không ngậm miệng được.
"Vị này là..." Dương Hoành Chí nhìn Tiếu Lạc một chút, dò hỏi.
"Hắn là cha ta."
Tô Tiểu Bối lớn tiếng tuyên bố.
Hả?
Dương Hoành Chí quay đầu, nghi hoặc nhìn Tô Ly.
Thẩm Nghiêng Nghiên cười nói: "Là Ly thuê đến." Tiến đến hắn bên tai, nhỏ giọng nói, "Tiểu Bối cũng không biết chuyện gì xảy ra, rất là thân cận vối gia hỏa này, còn nhận định hắn là ba của nàng, Ly vì Tiểu Bối có thể vui vẻ trưởng thành, liền dùng tiền thuê hắn tới làm vú em cho Tiểu Bối."
"Nguyên lai là dạng này."
Dương Hoành Chí giật mình gật đầu, hắn ngay lập tức đem Tiếu Lạc bài trừ ra khỏi hàng ngũ phải chào hỏi, vẫy vẫy tay với Tô Tiểu Bối, "Tiểu Bối, chúng ta lại gặp mặt!"
Tô Tiểu Bối sợ hãi trốn ở Tiếu Lạc trên lưng.
"Chào hỏi với Dương thúc thúc đi." Tô Ly nói.
"Dương thúc thúc tốt." Tô Tiểu Bối dùng thanh âm nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi hô một tiếng.
"Tiểu Bối thật ngoan!"
Dương Hoành Chí sờ lên đầu Tô Tiểu Bối, "Thật lâu không gặp Dương thúc thúc, có nhớ Dương thúc thúc không?"
Tô Tiểu Bối lắc đầu.
Cái động tác lắc đầu này, để Dương Hoành Chí phải thụ thương.
Nàng lắc lắc cổ Tiếu Lạc: "Ba ba, chúng ta qua bên kia chơi có được hay không?"
"Được." Tiếu Lạc đáp ứng nói.
Dương Hoành Chí thấy liền kinh ngạc, hắn như móc cả tim phỏi ra cho Tô Tiểu Bối, thường xuyên mua đồ chơi và bánh kẹo, tiểu nha đầu này đối với hắn vẫn xa lạ như vậy, ngược lại rất thân cận với một gia hỏa không biết từ nơi nào tới, cái này khiến tâm hắn lý rất là khó chịu.
"Tiểu Bối, ngươi khẳng định là tính sai, hắn không phải ba ba của ngươi."
Về sau hắn muốn cưới Tô Ly, Tô Tiểu Bối chỉ có thể gọi hắn là ba ba, nghe nàng kêu người khác là ba ba, trong lòng của hắn quá cảm giác rất khó chịu.
"Hắn là." Tô Tiểu Bối khẳng định nói.
"Cũng không biết là từ cái khe suối nào xuất hiện, ngươi làm sao lại nói hắn là ba ba của ngươi, Tiểu Bối, ta có thể hiểu được tâm tình ngươi muốn có ba ba như thê nào, về sau Dương thúc thúc sẽ coi ngươi giống con gái ruột, ngươi có thể xem Dương thúc thúc như là ba ba của ngươi." Dương Hoành Chí ôn hòa nói.
Tiếu Lạc phát hiện tiểu nha đầu tựa hồ như muốn khóc, vội nói: "Đợi nàng lớn lên một chút nàng tự nhiên sẽ rõ ràng, hiện tại uốn nắn chỉ sẽ để nàng bị ảnh hưởng tâm lý mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận