Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Thoát Khỏi gông cùm xiềng xích

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tiếu Lạc bị trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng, mang vào một cái xe quân đội, ngồi cùng Trác Vũ Trạch và Trác Duy, trên xe còn có hai tên quân nhân võ trang đầy đủ.
"Ta luôn kính trọng quân nhân, bởi vì bọn họ là một đám vô tư, đồng thời yên lặng thủ vệ quốc gia, mà ngươi, lại bôi một vết nhơ lên mặt quân nhân." Tiếu Lạc nói.
Trên mặt hai tên quân nhân bên cạnh hơi biến sắc, bọn họ biết mình đang làm cái gì, cũng biết sư trưởng của bọn họ đang muốn làm gì, xuất động một đám cảnh vệ, đầy đủ võ trang ứng phó một dân thường, bắt nữ nhân người ta để áp chế, cái này là quá ám muội, quả thực là hèn hạ vô sỉ hạ lưu, nhưng thân làm một tên quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, bọn họ cũng là bất đắc dĩ.
Ngồi ở vị trí chính giữa Trác Vũ Trạch lập tức đứng dậy, một bàn tay dùng sức quất vào mặt Tiếu Lạc.
"Ba ~ "
Thanh thúy đập vang lên, hắn căm tức nhìn Tiếu Lạc: "Tiểu tử, trong tay ta ngươi đến nhớ kỹ một điều, không cho ngươi nói chuyện thì ngậm miệng lại cho ta." Sau đó bản thân cảm thấy rất tốt nhìn về phía Trác Duy, "Lão đệ, tên này là thứ chó gì, có đúng là hắn đạp gãy tay của ngươi? Hiện tại làm sao sợ như chó vậy?"
"Cho dù hắn phách lối cuồng vọng bao nhiêu đi nữa cũng không dám nhảy loạn trước mặt lão ca." Trác Duy cười hắc hắc nói.
Trong lòng Tiếu Lạc cười lạnh, từ từ nhắm hai mắt, nỗ lực áp chế sát khí của mình.
Trừ bỏ chiếc quân xa này, đằng sau còn có hai chiếc, đi thẳng tới vùng ngoại ô, không bao lâu, đã tới Dã Lang Sơn, một bên là vách núi, một bên là vực núi.
Trác Vũ Trạch hướng Tiếu Lạc đưa ra một trang giấy: "Ký tên của ngươi, ngươi sẽ tiến vào hệ thống quân bộ, từ đó trở thành một tên quân nhân vinh quang."
Nghe được hai chữ 'Quang vinh', ngồi sắc mặt hai tên quân nhân sát bên Tiếu Lạc liền biến sắc.
Tiếu Lạc từ từ nhắm hai mắt không để ý tới hắn, đối với một người sắp chết, hắn không thèm để ý tới.
Lúc này, hắn điện thoại trong túi vang.
Mở mắt ra, quay đầu nói với một tên quân nhân bên cạnh: "Giúp ta kết nối một lần!"
Quân nhân kia do dự chốc lát, cho dù có Trác Vũ Trạch nhìn chăm chú, hắn vẫn đưa tay móc điện thoại từ trong túi ra, sau khi đặt ở bên tai Tiếu Lạc.
"Tiếu Lạc, ngươi hiện tại ở đâu?" thanh âm Tô Ly vội vàng truyền ra từ trong điện thoại.
"Trên một chiếc quân xa."
Tiếu Lạc mắt nhìn Trác Vũ Trạch đưa tới văn bản tài liệu, nghiền ngẫm cười một tiếng, "Bọn họ giống như muốn chiêu mộ ta vào quân bộ."
"Ngươi ổn định bọn họ trước, ta nghĩ biện pháp cứu ngươi, bọn họ là đang bắt cóc, ta nhất định sẽ làm cho bọn họ thả ngươi." Tô Ly hạ quyết tâm nói.
"Không cần, lát nữa ta sẽ trở về, đúng rồi, Cổ Thiến Tuyết đã khống chế đám ngươi xâm nhập chưa?" Tiếu Lạc hỏi.
"Ân, khống chế được." Tô Ly đáp.
Tiếu Lạc khóe miệng phác hoạ ra một vòng cung cười, không che giấu sát ý nữa: "Vậy là tốt rồi!"
Một giây sau, trói dây thừng bị đứt đoạn, thân thể của hắn lập tức được tự do.
Hai tên quân nhân bên cạnh hoảng sợ thất sắc, chỉ dùng kình lực trên người mà có thể làm đứt dây thừng, đây là quái vật sao?
Trác Vũ Trạch và Trác Duy cũng sợ ngây người, không thể tin được.
"Tới phiên ta."
Tiếu Lạc hắc hắc cười lạnh, như một đầu ma quỷ tránh thoát gông cùm xiềng xích, toàn thân tràn đầy sát ý.
Trác Vũ Trạch và Trác Duy không có thời gian phản ứng, liền bị tay của hắn bóp cổ, hai tay giống như kềm thép, nháy mắt giữ chặt khí quản của bọn họ, bọn họ không thể nói được gì, ngay cả hô hấp cũng không làm được, sắc mặt lập tức đỏ lên thành màu gan heo.
Tài xế lái xe kinh hãi, mãnh liệt đạp phanh lại, đồng thời nói vào bộ đàm một tiếng: "Phát sinh vấn đề, mục tiêu thoát khỏi khống chế, sư trưởng đang bị hắn bóp cổ."
Cùng lúc đó, hai tên quân nhân ngồi bên Tiếu Lạc liền muốn động thủ trong vô thức.
"Đừng quên sư trưởng các ngươi đang trong tay ta, ta chỉ cần bóp nhẹ, hắn liền phải chết!" Tiếu Lạc cười lạnh.
Hai người sững sờ, khi bọn hắn đình trệ lại, Tiếu Lạc buông lỏng cổ Trác Vũ Trạch và Trác Duy, hắn quyết định xử lý những người này trước rồi mới hảo hảo chơi đùa cùng hai huynh đệ Trác Vũ Trạch.
"Thình thịch "
Hai phát thủ đao bổ vào vai hai người, hai quân nhân này liền ngất đi, xem ở việc bọn họ cũng không có làm chuyện quá đáng, Tiếu Lạc cũng không có hạ tử thủ.
Tài xế đã sợ đến đẩy cửa xe ra chạy ra ngoài, hai chiếc xe đằng sau đã biết được tình huống, một trung đội quân nhân đồng loạt đi xuống từ trên xe, trong tay cầm súng tiểu liên ngắm chuẩn lấy nơi này.
"Thả sư trưởng chúng ta ra, nếu không xử bắn!" quân nhân cầm đầu dùng tiếng nói to rõ gào lên.
Mắt Tiếu Lạc nhìn Trác Vũ Trạch và Trác Duy đang ho khan kịch liệt, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Đang lúc Trác Vũ Trạch cho là hắn là muốn đầu hàng, hắn trực tiếp như một con báo săn phóng tới bộ hạ của mình.
Tên quân nhân cầm đầu giật nảy mình, sát khí trên người Tiếu Lạc để cho hắn ngửi được một khí tức cực kỳ nguy hiểm, hắn lớn tiếng điên cuồng gầm rú: "Nổ súng, nổ súng bắn giết hắn!"
"Cộc cộc cộc ..."
Lập tức tia lửa khắp nơi, vỏ đạn bay tán loạn.
"Chết đi, ta đang lo không có cơ hội giết ngươi, hiện tại thì có rồi, tập kích sư trưởng lấy danh nghĩa quốc gia chiêu mộ ngươi nhập ngũ, làcó thể trực tiếp bắn chết, ha ha ha ..." Trác Vũ Trạch cười to.
Trác Duy nói: "Thằng ngốc kia, vậy mà chủ động nghênh tiếp họng súng, ca, cám ơn ngươi đã ra mặt vì ta."
"Ngươi ta là thân huynh đệ, ai dám khi dễ ngươi là người đó đang tự tìm cái chết!" ánh mắt Trác Vũ Trạch sáng quắc.
Tiếng súng dừng lại sau vài giây đồng hồ, Trác Vũ Trạch à Trác Duy đi xuống xe, vốn cho rằng Tiếu Lạc có bản lãnh lớn hơn nữa lúc này cũng phải chết không thể sống được, trên người thủng trăm ngàn lỗ, bị viên đạn đánh thành tổ ong vò vẽ, thế nhưng khi bọn hắn đi xuống xe, lập tức mắt trợn tròn, những quân nhân kia giờ phút này đều nằm ngổn ngang trên mặt đất, không có một người nào đứng được.
Tê ...
Hai huynh đệ hít vào một ngụm khí lạnh, đây là một tiểu đội, được trang bị đạn thất, sao lại nằm hết trên đất như thế này, vừa mới rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhìn bóng lưng Tiếu Lạc, Trác Vũ Trạch trợn tròn mắt, mặt trắng bệch tự lẩm bẩm, mồ hôi lạnh tuôn xuống như suối, bởi vì hắn ý thức được một vấn đề, gia hỏa này là cái nhân vật cực kỳ khủng bố.
"Trác sư trưởng, ngươi còn muốn chiêu mộ ta không?"
Trác Vũ Trạch nghe được một thanh âm đạm mạc vang lên bên tai, bả vai còn bị một cái tay để lên, tập trung nhìn vào, là Tiếu Lạc vô thanh vô tức đi tới trước mặt của hắn.
Trời ạ, cái này ... Cái này sao có thể ...
Trác Duy bị dọa đến co quắp ngồi trên mặt đất, ánh mắt run rẩy nhìn Tiếu Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận