Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Sức mạnh đáng sợ

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Toàn bộ sương phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, nghe được cả tiếng kim rơi, bất kể là Long Tam Khuê hay là Sở Vân Hùng, đều kinh ngạc nhìn Tiếu Lạc, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không thể tin được một người lại có thể một hơi uống xong hai bình rượu 53 độ, đừng nói uống rượu trúng độc, ít nhất cũng phải xuất huyết dạ dầy chứ, làm sao lại không bị gì thế này.
"Đúng là rượu ngon a, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng uống qua rượu thơm như vậy." Tiếu Lạc mang theo một nụ cười miệt thị liếc nhìn Long Tam Khuê.
Lời nói này suýt chút nữa làm Long Tam Khuê tức giận đến thổ huyết, nếu hắn không nghe thấy hai bình trước mắt có hương rượu bay ra, thì hắn tưởng rằng Tiếu Lạc vừa uống hai bình nước trắng.
"Mẹ kiếp, gặp quỷ!"
Sắc mặt Long Tam Khuê tương đối khó coi, dùng sức vỗ bàn một cái, vốn cho là hai bình rượu có thể dễ dàng giết chết Tiếu Lạc, kết quả là, người ta uống xong lại không có chuyện gì sẩy ra, còn lớn tiếng khen rượu ngon, mẹ nó đây là vung tay cát một cái vào mặt đây mà, "Tiểu tử chết tiệt, ngươi là quái thai!"
Sở Vân Hùng cười nhạt: "Long lão bản, tiểu Lạc đã làm theo yêu cầu của ngươi uống hai bình Mao đài, thù hận của ngươi và hắn có phải là. . . . ."
Mặt sau không hề nói tiếp, hắn chờ đợi Long Tam Khuê tự mình nói ra.
"Được, Long mỗ ta nói chuyện thì giữ lời, ta xóa bỏ an oán với tên tiểu tử này, Long bang chắc chắn sẽ không động tới hắn."
Long Tam Khuê hơi nghiêng đầu, đột nhiên nhìn Lãnh Báo và Đại Viên lạnh lùng nói, "Lãnh Báo, Đại Viên, kể từ hôm nay, các ngươi bị trục xuất khỏi Long bang, đoạn tuyệt quan hệ với Long bang, từ giờ khắc này, hành động của các ngươi đều không có liên quan với lão tử, có nghe không?"
Nghe nói lời ấy, đầu óc Lãnh Báo và Đại Viên liền trống rỗng, trục xuất khỏi Long bang? Đoạn tuyệt quan hệ với Long bang? Chuyện này. . . . . .
"Long gia, chúng ta đã làm sai điều gì? Tại sao lại trục xuất chúng ta khỏi Long bang?"
Đại Viên nôn nóng gào thét, hắn vì Long bang cúc cung tận tụy nhiều năm như vậy, làm sao lại bị trục xuất khỏi Long bang, hắn không thể nào tiếp thu được.
"Đại Viên, chúng ta đi."
Lãnh Báo trực tiếp khống chế tâm tình lôi Đại Viên đi ra ngoài.
"Ngươi mẹ kiếp kéo ta làm gì, Long gia điên rồi, hắn lại trục xuất chúng ta khỏi Long bang, ngươi không hỏi tại sao?" Đại Viên không ngừng mà rống to.
Lãnh Báo nâng lên kính mắt, giống như rắn độc đôi mắt toát ra một nét hàn quang: "Long gia không muốn buông tha cho họ Tiếu, nhưng hắn đã đáp ứng Sở Vân Hùng Long bang sẽ không làm khó dễ với tên họ Tiếu, nếu như nói tới đây ngươi còn không rõ vậy ngươi thật là đồ ngốc."
Đại Viên nhìu lông mày, sau khi nghe nói, nhất thời có cảm giác thoát khỏi sương mù, cười nói: "Cao, Long gia ra chiêu này thật sự là cao, chúng ta bây giờ không phải người của Long bang, dĩ nhiên có thể động tên này, ha ha ha. . . . . ."
Lãnh Báo gật gật đầu, không nói nữa.
Trong sương phòng, con mắt Sở Vân Hùng nhìn chòng chọc vào Long Tam Khuê, lạnh lùng nói: "Long lão bản, một chiêu thức Thái Cực của ngươi đánh thật là tốt!"
Long Tam Khuê thở dài một tiếng: "Sở lão bản nói đùa, cái gì Thái Cực nhỉ, hai thằng nhóc trái với quy củ ta định ra, đã sớm nên trục xuất Long bang, đây là chuyện nội bộ của Long bang, Sở lão bản không lẽ cũng muốn nhúng tay vào chứ?" Tiếng nói quái gở, hắn đem chén trà trước mắt một hơi uống sạch, đứng lên, "Được rồi, sự tình nói xong rồi, ta cũng nên đi, Sở lão bản sau này còn gặp lại."
Chống quải trượng đầu rồng, đi ngang qua Tiếu Lạc ngừng một chút, đưa tay vỗ vai Tiếu Lạc: "Tiểu tử chết tiệt, ngày có nắng có mữa, người có sớm tối họa phúc, ngươi hảo hảo bảo trọng a, ha ha. . . . . ."
Nói xong, cười lớn nghênh ngang rời đi.
Sở Vân Hùng uống xong chén trà, quan tâm hỏi: "Tiểu Lạc, cần ăn chút giải rượu không?"
Tiếu Lạc lắc đầu một cái: "Không cần."
Bị nội lực bao phủ, hai bình rượu Mao Đài từ từ thẩm thấu ra, căn bản sẽ không ảnh hượng tới thân thể của hắn.
"Lần này hòa giải không có đạt được kết quả như mong muốn, Long Tam Khuê cho ta một chiêu đảo lộn càn khôn."
Sở Vân Hùng dùng sức nắm cốc uống trà, nói thật, nếu như đổi lại là lúc còn trẻ, Long Tam Khuê dám trêu chọc hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn hung hăng diệt Long Tam Khuê, nhưng bây giờ thì không giống, rất nhiều người phải dựa dẫm hắn, điểm trọng yếu nhất là con gái Sở Nguyệt của hắn, hắn có thể không để ý tất cả, nhưng không thể không để ý Sở Nguyệt, hắn hiện tại chỉ muốn cho nàng một hoàn cảnh sinh hoạt an ổn.
"Đạo cao một thước ma cao mười trượng, Long Tam Khuê rất giả dối, bất quá ta rất cảm tạ Sở lão bản vì ta làm tất cả những thứ này." Tiếu Lạc cười nói.
"Thời gian này ngươi chú ý một chút, thân thủ Lãnh Báo và Đại Viên rất bất phàm." Sở Vân Hùng dặn dò.
Tiếu Lạc gật gật đầu.
"Đúng rồi, ta hôm nay tới này, còn có một cái chuyện quan trọng."
Nói qua, đem một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi móc đi ra, đưa đến trước mặt Sở Vân Hùng.
"Đây là?"
"Đây là tiền nợ của ngươi, dựa theo lợi tức ngân hàng, tất cả ở trong này, mật mã là sáu số tám." Tiếu Lạc mỉm cười nói.
Lãnh Tá và Lạnh Hữu kinh ngạc thất sắc, nguyên bản định là một năm, mà Tiếu Lạc trong vòng hai ba tháng liền trả hết nợ sáu trăm triệu, mặc dù biết hiện tại Lạc phường như mặt trời ban trưa, xưng bá ở Giang thành, nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy có thể lấy sáu trăm triệu trả lại cho ông chủ, vẫn làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ.
Sở Vân Hùng cũng ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn Tiếu Lạc: "Tiểu Lạc, ta phát hiện ta còn là đánh giá thấp năng lực của ngươi."
"Số may thôi."
Tiếu Lạc lễ phép nở nụ cười, nói thật ra, có thể trả tiền cho Sở Vân Hùng nhanh như vậy, ngoại trừ khôi phục lại chuyện làm của Lạc phường, chủ yếu nhất là bởi vì Phương Lỗi cạnh tranh bất chính bồi thường một khoản tiền, và hắn ở Hoàng Thiên Đổ thành thắng 80 triệu.
. . . . . .
. . . . . .
Hay là tuổi tác quá chênh lệch, Tiếu Lạc cảm thấy khó giao lưu với Sở Vân Hùng, vì lẽ đó hắn một mực giữ khoảng cách với Sở Vân Hùng, hoặc là nội tâm hắn bị sự kiêu ngạo của hắn quấy phá, không muốn thiếu nợ Sở Vân Hùng, nói chung, hắn muốn có bất kỳ quan hệ với Sở Vân Hùng.
Đi ra từ khách sạn Phong Diệp, Tiếu Lạc liền bước vào Carola màu trắng.
Hắn hối đoái Dịch Cân kinh tựa hồ có chút gì đó hơi khác lạ, theo hệ thống giới thiệu, Dịch Cân kinh có thể làm cho hắn bách độc bất xâm, nội lực như Giang Hà, sinh sôi liên tục, cuồn cuộn không dứt, mà chính hắn cũng lĩnh hội được, chỉ cần nhẹ nhàng nắm nắm chặt nắm đấm, liền có thể cảm nhận được sức mạnh hùng hồn mãnh liệt.
"Hiện tại không biết mạnh tới lúc nào?"
Tiếu Lạc giấu nghi vấn này ở trong lòng, nắm chặt bánh lái, vô lăng nhẹ tay gia tăng sức mạnh, khung chế tạo từ hợp kim nhôm lập tức biến dạng, mười ngón tay bấm thật sâu vào trong.
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, Tiếu Lạc vẫn hít vào một ngụm khí lạnh, bị sức mạnh của mình làm cho khiếp sợ, hắn vừa nãy không dùng sức quá nhiều, khả năng chỉ có một hai thành lực lượng, kết quả làm cho cái vô lăng biến dạng, chuyện này cũng quá bất hợp lý.
Có điều xe này là của Trương Đại Sơn, để người ta nhìn thấy cũng không được hay cho lắm, lúc này bối rối tìm một cửa hang sửa chữa đổi một cái vô lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận