Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1043: Đến khổ hải trăn trở thân này

Chương 1043: Đến khổ hải trăn trở thân này
Nếu bàn về bản chất, hành động này vẫn là dẫn vào sức mạnh của bên thứ ba, lấy thế cục vượt qua hắn và Trang Thừa Càn để lấp đây sự chênh lệch trên phương diện thực lực của bọn họ.
Nó không khác gì hành vi thúc giục tâm ma sinh trưởng để vào cuộc.
Thứ căn bản để lấy yếu địch mạnh đơn giản chính là nội cường bản thân, ngoại kết cường viện.
Hàn Húc dẫn đường Trang Cao Tiện đánh chết Hàn Ân, dẫn đường sức mạnh Mặc Môn cải cách triều chính. Năm đó Trang Thừa Càn nương vào Bạch Cốt Đạo lập quốc, nương vào sức mạnh Đạo môn để chống lại ảnh hưởng của Tần, Ung, đều là sự thể hiện của thủ đoạn này.
Nhưng việc ngoại kết cường viện, cần phải cực kỳ nắm chắc cùng đúng mực, nếu không cẩn thận thì có khả năng biến thành dẫn sói vào nhà, bị ăn sạch sẽ.
Đương nhiên Hàn Húc là cao thủ trong chuyện này, đạt được tất cả mục tiêu chiến lược hoàn chỉnh. Trang Thừa Càn thì càng tốt hơn, thắng thua ăn sạch, chiếm hết tất cả chỗ tốt.
Mà lần đầu tiên Khương Vọng dẫn tâm ma bước vào cục, còn tính là có chút nắm chắc. Lần thứ hai lôi kéo Trang Thừa Càn tiến vào trong thế giới gương, lại là một loại đánh bạc do bất đắc di.
Bởi vì chính hắn cũng không thể xác định bản thân có thể vượt qua kiếp tiếp theo trong Hồng Trang Kính hay không! Nhưng hắn chỉ có thể đánh cuộc như vậy.
Đương nhiên, đối thủ của hắn là Trang Thừa Càn. Dưới cái nhìn chăm chú và nhằm vào của kẻ như Trang Thừa Càn mà hắn còn có thể làm được chuyện này, còn có thể giãy giụa ra cơ hội đánh bạc vì chính mình, tính ra đã cực kỳ ghê gớm.
Thông Thiên Cung cổ xưa cao rộng lập tức trống trơn. Khương Vọng và Trang Thừa Càn liên tục đại chiến đã biến mất, rơi vào thế giới trong Hồng Trang Kính.
Mà Triển Tinh Mãng cuộn lại trên mặt đất thoi thóp thở.
Chỉ có kiếm linh mà Khương Vọng buông ra lúc trước lại từ từ dâng lên, giằng co với ánh nến yếu ớt của Minh Chúc giữa không trung.
Kiếm trảm Minh Chúc, đúng là chuẩn bị mà Khương Vọng để lại khi cưỡng ép kéo Trang Thừa Càn đi độ kiếp.
Nếu kiếm linh có thể tranh đua một chút, chém chết Minh Chúc trong cuộc tranh đấu đơn độc này thì có lẽ cũng có thể ảnh hưởng chiến cuộc...
Khương Vọng và Trang Thừa Càn đấu tranh kịch liệt ở Thông Thiên Cung, thậm chí song song ngã vào thế giới trong Hồng Trang Kính, cũng không chú ý thấy trong quan tài lưu ly bị thân thể này chấp kiếm chỉ vào đã xảy ra biến hóa gì.
Kim phù dán trên đôi môi đỏ thắm của nữ ma tuyệt đẹp kia bỗng nhếch lên cao cao, xiểng xích bó lấy thân thể nàng bỗng xôn xao vang lên.
Đôi mắt vẫn luôn nửa mở kia chợt trừng lớn.
Trong mắt nàng có sát ý điên cuồng, gần như muốn lao ra quan tài lưu ly!
Lai lịch của Hồng Trang Kính rất thân bí.
Khương Vọng cũng không biết nhiều về bối cảnh của nó.
Hắn tình cờ có được nó từ tay Hồ Thiếu Mạnh, nhưng bởi vì bị giới hạn bởi thực lực nên bản nhân Hồ Thiếu Mạnh cũng không nghiên cứu được bảo bối này quá nhiều, chỉ khai phá ra cách dùng huyễn thân mà thôi.
Nhưng tin tức biết được đến hiện giờ là, ngay cả trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu là Hải Tông Minh cũng mơ ước thèm muốn vật này.
Mà nhìn từ bản thần hồng Trang Kính, từ Tuyết Phi Kiếp, Khương Vọng không có được quá nhiều manh mối.
Nhưng thật ra kiếp thứ hai là Phúc Hải Kiếp đã mơ hồ để lộ ra không ít tin tức. Nhưng tình báo thiếu hụt, Khương Vọng cũng rất khó chắp vá ra được lý giải hoàn chỉnh. Chỉ biết đại khái có liên quan đến một người tên là "Phúc Hải".
Ở cuối Tuyết Phi Kiếp, tuyết trắng biến mất, mảnh đất lạnh hòa tan, xuân phong kéo đến. Theo như lời giọng nữ là "Hồng nhan chưa già".
Ở cuối Phúc Hải Kiếp, thiên địa lâm vào bóng tối vĩnh hằng. Theo như lời giọng nữ là "Thái dương tắt".
Mỗi mở màn một kiếp, đều có một câu.
Kiếp đầu tiên là "Đáng thương kiều nhan già trước kính, hồng trang thiên sát người trong gương!"
Kiếp thứ hai là "Há rằng thế gian không tuyệt sắc? Hồng trang vừa chiếu giết một người."
Tới kiếp thứ ba lại là "Hỏi thế gian ai có thể không thẹn? Đến khổ hải trăn trở thân này."
Thoạt nhìn như không có liên hệ gì, lại giống như mơ hồ có thể cấu kết thành một câu chuyện xưa.
Giọng nữ mở màn kia xổ xuyên qua trước sau, liên kết tất cả manh mối lại.
Ở Tuyết Phi Kiếp, từ đầu tới đuôi thanh âm kia chỉ có lạnh nhạt.
Lúc ở Phúc Hải Kiếp, lúc ban đầu tuyên cáo kiếp nạn bắt đầu, nó cũng chỉ lạnh nhạt băng hàn, nhưng trong câu "Phúc hải, ta muốn giết ngươi!" kia lại tràn ngập thù hận.
Mà lúc này đây, ngay từ đầu đã mang theo cảm xúc đau thương.
Hình như trải qua kiếp nạn thế giới trong gương, giọng nữ kia chậm rãi có biến hóa.
Loại biến hóa này có ý nghĩa gì, Khương Vọng cũng hoàn toàn không biết.
Đúng lúc loại không biết này chính là cơ hội mà Khương Vọng mong muốn. Đối mặt với Trang Thừa Càn đã trăm phương ngàn kế ấp ủ âm mưu lâu dài, ngoài ra còn hiểu hắn tận gốc rễ, kéo gã cùng nhau vào không biết, đối mặt với biến số tương tự, dùng điều này để xóa đi chênh lệnh với bản thân.
Còn về phần có thể xóa đi bao nhiêu, vậy phải xem Hồng Trang Kính có thể làm đến mức độ nào.
Từ Tuyết Phi Kiếp, Phúc Hải Kiếp, lại đến Vấn Tâm Kiếp.
Từ lần đầu tiên đột nhiên không kịp phòng ngừa, đến lần thứ hai cân nhắc mạo hiểm thăm dò, lại đến lúc này liều mạng thử một phen.
Khương Vọng không cảm thấy hiện tại mình có đủ thực lực vượt qua kiếp thứ ba của thế giới trong gương, nhưng vào thời khắc ấy, hắn thật sự đã không còn biện pháp nào khác.
Trang Thừa Càn quá đáng sợ, là một loại đáng sợ làm người ta tuyệt vọng. Gã khống thế chặt chẽ cục diện, tính kế tất cả, cho dù Khương Vọng có phản kháng gì, gã cũng có thể nhẹ nhàng ứng phó. Chỉ một cái lật chưởng là có thể trấn áp tất cả hy vọng.
Sau khi nếm thử các loại thủ đoạn, Hồng Trang Kính là ám thủ hắn cần phải vận dụng.
Mà trước khi thật sự vận dụng ám thủ này, bản thân hắn cũng không biết đó là cái gì, bọn họ sẽ đối mặt với cái gì.
"Ngươi vốn có thể cứu ta"
Trong bóng đêm cứ như vĩnh hằng, Khương Vọng nghe được một âm thanh nói như vậy.
Lúc này hắn cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng lại nghe rất rõ ràng.
"Ngươi vốn có thể cứu ta"
Những lời này đang lặp lại, dùng những giọng nói khác nhau mà lặp lại.
Mười người khác nhau, trăm người khác nhau, ngàn người khác nhau...
Vô số âm thanh hòa thành một tiếng, hỗn hợp thành một tiếng nói thống khổ làm người ta phiền chán.
"Vì sao ngươi không làm? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận