Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1840: Nguồn Gốc Của Vạn Ác

Chương 1840: Nguồn Gốc Của Vạn Ác
Trừ những điều này ra, cái người thần bí truy sát hắn, tuy rằng cả quá trình người đó cũng chỉ để lộ ra một hình bóng mơ hồ, nhưng từ đó cũng có thể phát hiện ra một số manh mối.
Đầu tiên là dưới tình huống thực lực của người này hoàn toàn có thể nghiền nát Khương Vọng, nhưng lại che giấu tung tích, lại còn phải thay đổi giọng nói. Chỉ từ một điểm này cũng có thể phán đoán chính xác rằng, người thần bí này rất e ngại việc thân phận bị bại lộ.
Đây là một đầu mối cực kỳ quan trọng!
Thứ hai, màn hoàn toàn có thể được tính là vừa đuổi giết lại vừa là hành hạ này của người thần bí đó đã bại lộ ra ‘hận ý” của nàng ta.
Cảm xúc gần như điên cuồng của nàng ta, đã biểu hiện rõ ràng hận ý của nàng ta với Khương Vọng.
Nhưng Khương Vọng đặt tay lên ngực tự hỏi, cũng không thể nào nghĩ ra được hắn có kẻ thù nào mà có thể hận hắn đến thế.
Từ lúc bắt đầu cuộc hành trình đến nay, tất nhiên là hắn cũng có một vài kẻ thù thực lực rất cường đại, ví dụ như sư phụ của Quý Thiếu Khanh - Cô Hoài Tín, lại ví dụ như quốc quân của Trang quốc - Trang Cao Tiện, tướng quốc Đỗ Như Hối.
Nhưng nếu quả thật là bọn họ thì nếu như có cơ hội thì sẽ ngay lập tức giết chết hắn, chứ tuyệt đối sẽ không chơi trò chơi đuổi giết gì đó với hắn.
“Trừ khi....” Trong lòng Khương Vọng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ rõ ràng: “Không phải là nàng ta hận ta mà nàng ta hận thiên kiêu của Tề quốc, người nàng ta hận là Tề quốc!”
Một đạo linh quang chợt lóe lên ở bên trong đầu của Khương Vọng.
Tinh Nguyệt nguyên, công kích tinh thần, Bình Đẳng quốc!
Ở dưới đòn phản kích của Quan Diễn đại sư, là người hắn đã nghe thấy được tiếng kêu rên đó!
Có nghĩa là, lần trước hắn đi Tinh Nguyệt nguyên thì người cùng đi với hắn vừa vặn cũng là Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cửu.
Lần đó Quan Diễn đại sư ra tay, là để ngăn cản sự xâm nhập và tiến công của các cường giả của Bình Đẳng quốc, đồng thời cũng phát hiện ra một cường giả có giới tính nữ được coi như là môi giới truyền dẫn lực lượng của Bình Đẳng quốc.
Mà lấy ánh mắt sắc bén bậc nhất của Lệ Hữu Cửu, và Nhạc Lãnh được tự xưng là Bổ Thần, mà vẫn để vuột mất mục tiêu!
Thậm chí bây giờ Khương Vọng ngẫm nghĩ lại toàn bộ việc này thì thấy, dưới sự theo dõi âm thầm của hai vị danh bộ Thần Lâm Cảnh mà vẫn đề cho cường giả của Bình Đẳng quốc tìm ra được cơ hội, xuất thủ ngay dưới mi mắt của hai người họ, ý đồ muốn lưu lại ấn ký ở bên trong tâm của Khương Vọng.
Chẳng lẽ cái này không khả nghi hay sao?
Hai người bọn họ rốt cuộc là theo dõi cái gì vậy?
Đã phá án cả đời, truy bắt tội phạm cả đời. Cho dù là thực lực không bằng những cường giả của Bình Đẳng quốc, thì cũng không đến nỗi không cảm nhận được chút vấn đề nào mới đúng.
Nhưng nếu như là nhìn mà coi như không thấy, thì tất cả mọi thứ đều có thể giải thích một cách cực kỳ hợp lí rồi...
Giữa Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cửu, chỉ cần có một người có mối liên hệ với Bình Đẳng quốc thì đã có thể hoàn thành việc che dấu rồi.
Vậy người đó là ai?
Khương Vọng tạm thời ngừng suy tính.
Trạng thái của cơ thể hắn cuối cùng thì cũng khôi phục được một chút, có thể đối phó được với một trận chiến nữa.
Chỉ là bộ tiên y Như Ý khoác trên người hắn đã tan tành và vụn nát, nhìn trông thật là khó coi.
Cái kiện bảo bối đáng thương của tiên cung này, lần đầu tiên được đem ra sử dụng, đã đụng phải cường giả không có cách nào có thể chống cự. Đầu tiên bị đánh nát phòng ngự, sau đó là bị xé nát cả chất liệu.
Mắt thấy chính là hỏng rồi...
Khương Vọng đang chuẩn bị cởi bộ y tiên đã nát vụ này ra, nhưng hắn đột nhiên cảm nhận thấy một chút khác thưởng, tỉ mỉ kiểm tra lại thì thấy được Như Ý tiên y hình như đang dần dần khôi phục lại!
Nó đang chậm rãi hấp thu lực lượng của Khương Vọng, không phải là để gia cố phòng ngự, cũng không phải là tích trữ lực lượng, mà là đang tự mình sửa chữa lại bản thân!
Khả năng tự mình sửa chữa đã trực tiếp làm gia tăng giá trị của bộ tiên y đến mức cực đại.
Bộ tiên y này làm từ chất liệu gì? Tại sao lại có thể làm được điều này? Có phải là nó có lẫn tạp với một loại tiên thuật nào đó không?
Khương Vọng – người sở hữu Như Mộng Lệnh, Thanh Văn Tiên Điển, Vân Đỉnh Tiên Cung, không thể không cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ!
Bất kỳ một bộ phận nào có liên quan đến bí mật của tiên cung thì đều có thể giúp hắn thăng hoa Như Mộng Lệnh, có thể giúp hắn đem tất cả các truyền thừa của tiên cung xâu chuỗi lại một cách mạch lạc.
Nhưng bây giờ còn có một sự việc càng cấp bách hơn. Nếu như Như Ý tiên y đã có khả năng tự mình sửa chữa thì cũng không cần thiết phải xé nó xuống.
Khương Vọng cảm thụ Nguyệt Thược ở trong lòng bàn tay, trực tiếp tiến nhập vào bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Hắn vừa tiến vào phúc địa Lục La Sơn liền thấy từng đàn từng đàn hạc giấy rậm rạp và dày đặc nhanh chóng lao xuống, trông con nào cũng đều to béo một cách dị thường, chen chúc đầy trời.
Tuy hắn còn chưa mở những bức thư kia nhưng trong lòng lại tràn đầy ấm áp.
Cho dù phải trải qua bao nhiêu đau khổ, có bao nhiêu người mang lòng ác ý với hắn, đối mặt với bao nhiêu âm mưu mưu hại.
Thì vẫn luôn có người tin tưởng hắn, ủng hộ hắn, quan tâm hắn!
Thế giới này không hề ôn nhu với hắn, nhưng cũng không phải tất cả đều là tàn khốc.
Hắn tiện tay mở ra một con hạc giấy, trên đó viết –
“Đang ở đâu rồi? Trả lời!”
Con thứ hai –
“Ngu ngốc! Người đâu rồi?”
Con thứ ba –
“Nếu như huynh xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn sẽ bắt Nhạc Lãnh, Lệ Hữu Cứu, Lâm Hữu Tà đều phải chôn cùng huynh!”
Con thứ tư....
Trọng Huyền Thắng một khi mà đã bình tĩnh trở lại thì có thể trở thành một gia hỏa lạnh lùng và tàn khốc hơn bất kỳ ai.
Với trí thông minh của hắn ta thì đương nhiên là hắn ta hiểu rõ, cho dù có gửi bao nhiêu con hạc giấy đi chăng nữa thì căn bản cũng không thể ảnh hưởng đến cái gì.
Nhưng những con hạc giấy trông thật béo mập và nặng nề cứ một con rồi lại một con được gửi tới.
Khương Vọng không tiếp tục xem thư nữa, liền thuận tay gửi lại một con hạc giấy: “Vẫn còn sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận