Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3362. Nơi đây có chân ý (1)



Chương 3362. Nơi đây có chân ý (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trước mắt có ảnh đạo bất đắc!
Nhưng Khương Vọng, người đang ngồi một mình trong thế giới trong gương, lại cảm thấy kinh hãi!
Không biết đã bao nhiêu năm về trước, Vũ Trinh đã để một dòng chữ ở đây, nói rằng: “Có khách từ phương xa đến.”
Rất lâu rất lâu sau này, Thần Tiêu bí tàng mở ra, phong vân tụ hội.
Nhìn nơi này, ai được tính khách phương xa chứ? 
Tử Vu Khâu Lăng Hùng Tam Tư hay sao? 
Thần Hương Hoa Hải Lộc Thất Lang hay là Xà Cô Dư?
Dương Dũ từ Cổ Nan Sơn, hay Thử Già Lam đến từ Hắc Liên Tự?  
Hoặc có thể là...  
Người dị giới đang cuộn tròn trong thế giới trong gương là hắn đây!?  
Không phải hắn bản chất trời sinh tính đa nghi, thần hồn nát thần tính. Trên thực tế, kể từ khi bước vào yêu giới cho đến nay, hắn khắp nơi đều bị thiên ý cản trở, luôn cảm thấy tạo hóa trêu ngươi. Mặc dù mọi lựa chọn cho đến nay đều xuất phát từ bản tâm, nhưng sự việc xảy ra luôn trái với ý muốn ban đầu. Không ngừng vùng vẫy và trốn chạy, không ngừng trù mưu tính kế và thất bại, thất vọng khốn quẫn rồi lại đứng lên một lần nữa, nhưng vẫn là từng bước từng bước bước lên con đường dẫn tới tuyệt địa không thể cứu vãn. 
Lúc này nhìn thấy một câu như vậy, hắn không tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều. 
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì nó cũng rất phi thực tế. Trong thời gian ở yêu giới này, hắn vẫn đang liên tục cố gắng tìm hiểu về yêu tộc. Vũ Trinh kia đã tồn tại từ bao nhiêu năm về trước rồi? Đối chiếu với lịch sử nhân tộc, có lẽ là ở thời đại cận cổ.
Làm sao có thể để lại lời nhắn chào hỏi người ở thời đại này trong một khoảng thời gian dài như vậy được?
Với lại lại chỉ là nhằm vào một nhân vật có tu vi Thần Lâm Cảnh là hắn sao?
Có lẽ chỉ là có chút sợ bóng sợ gió mà thôi...
“Xét về mặt thời gian, chúng ta đều là khách phương xa.” Lộc Thất Lang cảm khái nói: “Đời này ta chưa từng gặp qua Vũ Trinh thái tổ, nhưng từ câu nói này, ta có thể nhìn ra tâm tư của ngài, ngài quả là một vị anh hùng chân chính! Hậu sinh vãn bối Lộc Thất Lang, hồi tưởng lại quá khứ và hiện tại, cảm thấy biết ơn vì điều này!”
Chu Tranh bất thình lình lạnh lùng nói; “Trước tiên đừng vội hoài cảm, chữ này còn không biết có phải là lời nói của vị Thần Tiêu đại tổ kia lưu lại.”
Chỉ dựa vào vẻ ngoài, Lộc Thất Lang thực sự là kẻ thù công khai của nam yêu hiện tại.
Và câu trả lời của Lộc Thất Lang... chỉ là một nụ cười khẽ với Chu Lan Nhược.
Lúc này, trước mặt chúng yêu là vùng đất Thần Tiêu rộng lớn, phía sau chỉ có một cánh cửa tường màu trắng bạc chặn đứng tạo thành từ sự ép chặt của mật thất Thần Tiêu. 
Phía sau cánh cổng tường là phía bên kia của khu rừng rậm rạp này. Một nơi không nhìn thấy được điểm cuối, cũng không có con đường. Nó sâu thẳm khó dò, ẩn chứa những nguy hiểm khôn lường.
Không ai ở đây dám coi thường cảm giác nguy hiểm này. Đặc biệt là ở một nơi có lịch sử phi thường như vậy.
Thử Già Lam là người thận trọng, thầm vận đạo nguyên, đưa tay đẩy cánh cửa tường màu trắng bạc một cái, thì thấy nó vẫn không hề động đậy. Linh thức rót vào cũng tựa như đá chìm đáy biển. Thúc giục Hắc Liên Tế Pháp Đàn nhưng vẫn không có phản hồi... Liền biết con đường này đã bị chặn, không thể quay lại con đường cũ đã đi qua.
“Chia đường đi!” Hắn ta quả quyết nói: “Ở đây có mười hai yêu, trong rừng chia ra làm sáu con đường, đây là duyên phận tuyệt diệu, định sẵn phải là hai yêu một đường, không được phép vi phạm. Thiên thượng địa hạ, ngã Phật độc tôn, ta muốn đi con đường ở giữa. Để cho may mắn, ta chọn con đường thứ ba từ trái sang. Ai muốn đồng hành cùng Phật gia ta?”
Không thể không nói năng lực hành động của các hòa thượng ở Hắc Liên Tự quả là mạnh mẽ. Khi những yêu quái khác vẫn còn đang cân nhắc, thì hắn ta đã đưa ra lựa chọn rồi.
Dương Dũ pháp sư sâu kính nói: “Con đường thứ tư từ phải sang, nói ra thì cũng không mấy tốt lành đâu.”
Y cũng không bác bỏ ý kiến ​​cho rằng hai yêu cùng du hành một đường với nhau. Một chữ duyên tuyệt không thể khinh thường. Nếu không xử lý cẩn thận thì thiện có thể thành ác, may mắn có thể biến thành bi ai.
Thử Già Lam chĩa kích về phía y: “Con lừa hói xui xẻo nhà ngươi, cách xa lão tử một chút là may mắn lắm rồi!”
Dương Dũ khẽ mỉm cười: “Đại khối đầu hòa thượng, ngươi trứ tương (1) rồi.”
Thật là khiến người ta chán ghét!
Thử Già Lam xắn tay áo lên, nhưng lại sợ ngư ông đắc lợi, nên đành chịu đựng, liếc nhìn xung quanh thì thấy trên mặt đất có một vật bọc vải thô.
“Này, đây là cái gì vậy?” Hắn ta tự nói với chính mình, bước về phía trước.
Thứ này là vật trong lão trạch Sài gia được cùng mang đến nơi đây, trong mật thất Thần Tiêu vốn không dễ thấy, nhưng bây giờ bị đẩy gian ngoài, thì khó mà không bị chú ý.
Đặc biệt là khi có rất nhiều yêu vương với thực lực của Thiên Bảng tân vương ở đây, hầu như tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng chẳng qua Thử Già Lam chỉ là ngẫu nhiên tìm một lý do, đi nhặt nó trước bọn họ mà thôi.
Tuy vật này không có hào quang, cũng không có hoa ảnh. Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, nếu là vật bị kéo chung vào nơi đây, thì tuyệt đối không phải thứ đơn giản. Trong lão trạch của Sài gia còn mấy thứ như giường gỗ phản gỗ, rồi là dây nịt bụng dưới quần… Sao không thấy bị mang vào đây? Hết chương 3362.



Bạn cần đăng nhập để bình luận