Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 275: Giống như Lục Sương Hà đã từng quen biết

Chương 275: Giống như Lục Sương Hà đã từng quen biết
Hiện giờ hắn ta không hoàn thành chuyện gì, phía Trọng Huyền Tuân thì nhân tài đông đúc, căn bản không dùng con mắt để nhìn hắn ta.
Hắn ta lại đắc tội Trọng Huyền Thắng quá mức, hiện giờ Trọng Huyền Thắng đã có được Nội Phủ thần thông, cá mặn xoay người, thanh thế lập tức dâng cao.
Hắn ta suy đi nghĩ lại, vẫn chủ động tiến đến thỉnh tội, để tránh chờ đến lúc Trọng Huyền Thắng tính sổ sau.
Không ngờ mới vừa tiến vào sân thì đã bị Khương Vọng khống chế.
Dăm ba câu của Trọng Huyền Thắng thôi đã khiến Trọng Huyền Tín trở nên dễ bảo, hắn ta cũng không có hứng thú lãng phí quá nhiều tâm tư trên người Trọng Huyền Tín, Trọng Huyền Thắng thuận miệng phân phó: “Vậy ngươi đi về trước, sau này có chuyện gì thì ta sẽ gọi người thông báo cho ngươi. Ngươi có chuyện gì khó xử, cũng có thể tới tìm ta.”
“Thắng ca, ta nhất định nghe lời huynh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”
Trọng Huyền Tín cuống quít biểu lộ quyết tâm xong thì rời đi nơi này như chạy nạn.
Một Trọng Huyền Tín quy phục, chỉ giảm một một chút khoảng cách trong cuộc cạnh tranh giữa Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân, còn chưa đủ để làm hắn ta động dung.
Hắn ta cười ha hả mà nói với Khương Vọng: “Hôm qua vừa tiếp nhận nơi này, ta đuổi đi rất nhiều hạ nhân, cho nên phòng giữ không nghiêm, làm tiểu tử này tùy tiện xông tới, sợ bóng sợ gió một hồi.”
Khương Vọng cũng không hiểu lắm những chuyện quyền mưu khống chế người dưới trướng, cũng không có cơ hội được dạy dỗ về phương diện này.
Cho nên hắn lập tức hỏi: “Có thể tin được người này không?”
“Hắn nhất định không đáng tin.”
“Vậy vì sao huynh còn dùng hắn?”
“Khương huynh đệ, chênh lệch giữa ta và Trọng Huyền Tuân là nằm ở mọi phương diện. Theo ta dự kiến thì loại chênh lệch này sẽ không thể biến mất trong một khoảng thời gian rất dài. Hắn có tư cách chọn lựa, ta thì không.”
Trọng Huyền Thắng rất thẳng thắn thành khẩn mà nói: “Hơn nữa trên thế giới này, bất kể là người nào, chuyện gì, cho dù là một khối than cốc, một tờ giấy bỏ đi, đều có cách dùng của nó. Đáng tin thì có cách dùng của đáng tin, không đáng tin cũng có cách dùng không đáng tin.”
Khương Vọng như suy tư điều gì đó mà khẽ gật đầu.
Hắn chưa từng có thế lực của mình, trước đây cũng chưa bao giờ được dạy dỗ về phương diện này. Lời nói của Trọng Huyền Thắng quả thật đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho hắn.
“Khương huynh đệ.” Trọng Huyền Thắng lại cười nói: “Vừa rồi lúc huynh xông ra cửa thật là kiếm tư cũng oai hùng, làm ta đột nhiên nghĩ đến một người.”
Lòng Khương Vọng khẽ động: “Người nào?”
“Cũng là tóc bạc như sương, cũng là kiếm khí sắc bén.” Trọng Huyền Thắng nói: “Một trong những điện chủ của Nam Đẩu điện, Thất Sát chân nhân Lục Sương Hà.”
Trọng Huyền Thắng nói xong thì cũng tự lắc đầu: “Khoảng cách của chúng ta và nhân vật lớn như thế còn kém xa lắm.”
“Đúng vậy.” Khương Vọng nói.
Trọng Huyền Thắng cũng không chú ý tới vẻ đắng cay trong giọng nói của hắn, bởi vì nó quá nhạt nhòa, quá xa xôi.
“Kế tiếp huynh phải chuyên tâm tu hành, mau chóng mở ra Thiên Địa Môn, thăm dò Khu Kiền Hải. Càng sớm bộc phát tiềm lực thì càng trợ giúp được ta nhiều hơn.”
Hắn ta cổ vũ: “Lục Sương Hà cũng đi lên từ cảnh giới của chúng ta mà thôi!”
Khương Vọng cười cười: “Được.”
Đợi đến khi Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ rời khỏi sân, Khương Vọng mới nhìn về phía không trung đã sáng tỏa, có chút thẫn thờ mà thở dài.
Duy Động Huyền được xưng là chân nhân đương thời, Thất Sát chân nhân Lục Sương Hà.
Nếu lúc trước... Mình không bị đẩy xuống sông, có phải hiện tại cũng đã có sức mạnh để báo thù không?
...
Sau khi ra khỏi sân của Khương Vọng, Thập Tứ vẫn luôn im lặng đi theo phía sau.
Trọng Huyền Thắng đột nhiên hỏi: “Có phải ngươi rất nghi hoặc, vì sao ta coi trọng Khương Vọng như thế không?”
Thập Tứ vẫn không lên tiếng.
Nhưng Trọng Huyền Thắng đã hiểu, vì thế thay đổi câu hỏi: “Ta là thiên tài đúng không?”
Thập Tứ gật đầu, đây là vấn đề không có gì để nghi ngờ.
Nếu Trọng Huyền Thắng là một người bình thường, không ai có biện pháp nâng đỡ hắn ta lên để đối mặt với Trọng Huyền Tuân.
“Hắn càng thiên tài hơn ta.” Trọng Huyền Thắng nói: “Lúc trước khi ta mới gặp được hắn ở Thái Hư Huyễn Cảnh, cho dù bị hạn chế thực lực, nhưng đánh bại hắn cũng không cần tốn nhiều sức. Nhưng không bao lâu sau, ta không thể không khai hỏa toàn bộ chiến lực. Mà sau đó, ta khai hỏa toàn bộ chiến lực cũng chỉ giành được chút ưu thế mỏng manh.”
“Đúng là ta không nhớ rõ trong bí cảnh Thiên Phủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vừa rồi hắn giải quyết Trọng Huyền Tín thì có lẽ thực lực của hắn đã không kém gì ta.”
“Ta có được tài nguyên của Trọng Huyền gia, những tri thức ta tiếp xúc đều là đứng đầu giới tu hành, hắn có cái gì? Nếu hắn có tài nguyên, có biện pháp, sẽ không bôn ba vạn dặm mạo hiểm cùng ta. Tuy rằng chúng ta giao lưu ở Thái Hư Huyễn Cảnh thật sự vui vẻ, nhưng cũng không đủ để hắn tới Tề Quốc.”
“Tốc độ hắn tiến bộ, làm ta thật vững tin vào tương lai của hắn.”
Phương thức Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ ở chung có vẻ vẫn luôn là Trọng Huyền Thắng tự quyết định, Thập Tứ chỉ yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên gật đầu hoặc lắc đầu.
“Đương nhiên, cái này không phải điều quan trọng nhất.”
Trọng Huyền Thắng nói: “Quan trọng nhất ở chỗ, đây là một người rất đáng tin cậy. Chỉ lấy chuyện của Liêm Tước để nói, lựa chọn của hắn có vẻ thật ngu xuẩn, ta không tiếc đắc tội Liêm Tước, báo cho hắn biết giá trị của tấm Bản Mạng Bài kia. Hắn lại chỉ vì một lý do nghe thật vớ vẩn mà lựa chọn dâng trả nó cho Liêm Tước.”
“Ngươi sẽ không nhìn thấy loại người này ở Trọng Huyền gia.”
“Nếu nói ta giành Thọ quả về cho hắn, đây là hành động đầu tư vào thiên phú của hắn. Như vậy ta lì lợm la liếm thỉnh hắn ở lại giúp ta, lại là vì loại ‘Vớ vẩn’ này.”
“Lời hứa của người này còn đáng tin hơn Tâm Ma đại chú nhiều.”
“Trên thế giới này, người duy nhất ta có thể tin tưởng không chút nghi ngờ chỉ có ngươi. Nhưng nếu còn có người thứ hai, ta cảm thấy Khương Vọng đáng giá.”
“Thập Tứ, cứ chờ xem đi, ta sẽ từng bước từng bước giành được chiến thắng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận