Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2876 - Trời phù hộ (3)



Chương 2876 - Trời phù hộ (3)




Chương 2876: Trời phù hộ (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Doãn Quan rốt cuộc mở miệng, giọng lại còn rất bình tĩnh: “Lúc đó là ta không có năng lực dẫn ngươi cùng đi, sau đó bất luận có xảy ra chuyện gì, ta đều phải đối mặt. Ta không đủ mạnh, tốc độ mạnh lên của ta chưa đủ nhanh, ta nhận ra chân tướng quá muộn. Đây đều là những vấn đề của ta.”
“Ngươi không làm gì sai cả.”
“Lúc ngươi bất lực, có thể tìm nơi nương tựa. Lúc ngươi sợ hãi, có thể nhích đến gần nơi an toàn.”
“Không phải ai cũng có dũng khí chiến thắng nhân sinh.”
“Trong hoàn cảnh tứ cố vô thân, trong cái bẫy mà người khác bỏ công sức tạo nên, ngươi có thể làm gì.”
“Nhưng mà Mộc Tình, đây không phải là tình cảm thật sự.”
“Ta sẽ cho ngươi đủ thời gia, đủ tự do, để ngươi thật sự nhìn thấu lòng mình, nhận rõ thế nào mới là yêu.”
Y đưa tay, đoán chừng là muốn vuốt ve mái tóc dài của Tô Mộc Tình, nhưng mà đưa lên một nửa liền buông xuống.
“Đương nhiên, trước đó ta sẽ không giết hắn ta.”
“Nếu như đến lúc đó, ngươi vẫn cho ta câu trả lời như vậy, vậy thì ta cũng không hẳn không thể bỏ qua cho hắn ta.”
Doãn Quan quay đầu lại, hơi hơi liếc Triệu Triệt: “Dù sao với ta mà nói, hắn ta không phải là thứ đáng giá gì.”
Tô Mộc Tình chỉ rơi lệ, nói không ra lời.
Người trước đã từng mong nhớ ngày đêm, tuyệt không giả dối. Nhưng mà người sau lại sớm chiều ở chung, cũng không phải là ảo tưởng.
Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả, cái gì là yêu?
Nàng ta không biết!
“Ngủ đi.” Doãn Quan nhẹ giọng nói: “Sau khi tỉnh lại, cuộc sống mới lại bắt đầu.”
Tô Mộc Tình cũng thật sự nhắm lại hai mắt, yếu ớt ngã xuống, ngủ say.
Doãn Quan đỡ lấy nàng ta, đưa đến tay Sở Giang vương, nhẹ nhàng nói: “Giúp ta chăm sóc nàng.”
Sau đó xoay người lại, nhìn về phía Triệu Triệt và Tô Toàn: “Hiện tại chúng ta lần nữa hàn huyên một chút chuyện của chúng ta.”
“Tiểu Quan, Tiểu Quan!” Tô Toàn gấp gáp bận rộn đi tới bên cạnh y: “Cô phụ là người bên phía ngươi. Cô phụ nhìn ngươi lớn lên, rất tín nhiệm nhân phẩm của ngươi! Sau này ta sẽ khuyên nhủ nha đầu kia thật tố, nó là bị hoa ngôn xảo ngữ của tên khốn Triệu Triệt này lừa gạt, thật ra trong lòng nó vẫn luôn không hề quên ngươi, ngươi mới thật sự là người nó yêu!”
Doãn Quan chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, thấy vậy, ông ta không tự chủ dừng bước, ngậm miệng lại, sau đó mới nói: “Ngươi đã làm chuyện này, ta sẽ không tha thứ. Nhưng mà bởi vì liên quan đến Mộc Tình, ta cũng sẽ không giết ngươi. Hiện tại cút cho ta, vĩnh viễn biến mất trước mặt ta – chậm một bước, ta liền sẽ đổi ý.”
Thượng thành nơi nơi đổ nát, đã lặng lẽ miêu tả sức phá hoại của Địa Ngục Vô Môn.
Tô Toàn cảm nhận được một loại run rẩy không thể nào kiềm chế, tinh tường nhận ra sự quyết tâm trong những lời này của Doãn Quan.
Ngay cả một lời thừa cũng không có, lăn một vòng liền rời đi, bay ra khỏi Thượng thành, thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn nữ nhi của mình một cái.
“Ta và Mộc Tình là thật lòng yêu nhau. Nếu ta có chút ép buộc gì với nàng ấy, thì ta sẽ bị thiên đao vạn quả, chết không tử tế.” Triệu Triệt nước mắt chưa khô, nhìn Doãn Quan nói: “Ta biết trước đây ta không phải một người tốt, nhưng mà sau khi gặp được Mộc Tình, nàng ấy đã khiến ta thay đổi. Nàng ấy thuần khiết, thiện lương, tốt đẹp như vậy. Vì nàng ấy, ta không tiếc phản kháng cha ta, cự tuyệt hôn sự mà ông ấy an bài, đại náo gia tộc. Vì nàng ấy, ta hoàn toàn thay đổi, muốn làm một người chính trực. Ta sửa cầu lót đường, cứu tế nạn dân, chờ nàng ấy toàn tâm toàn ý…”
Doãn Quan lẳng lặng chờ hắn ta nói xong, mới gập ngón trỏ, giật giật chân: “Nếu như ngươi đã nói xong rồi, vậy phiền nói cho ta, chủ nhân chân chính của con rùa đen này, lúc nào mới tới?”
Triệu Triệt vốn đang đắm chìm trong không khí thâm tình chân thành, nghe thấy lời này, giật mình, cố giả bộ trấn định nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
“Chỗ Tô Mộc Tình ẩn thân, chính là chìa khóa bí mật để liên hệ với người kia. Cùng lúc mở ra, cũng đã truyền đến tin tức, nói cho người kia, dị thú mà hắn ta nuôi dưỡng có vấn đề. Ta nói đúng không?”
Triệu Triệt cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Đừng nói giỡn, từ xưa tới nay, Thánh Thú đều là của nước ta…”
“Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa, đáp án đều đã viết hết lên mặt ngươi rồi.” Doãn Quan vỗ vỗ vai hắn ta, nhẹ buông lời: “Triệu Thương đúng là một gia hỏa khó chơi, mà ngươi, đúng là một phế vật, nói dối cũng chẳng nói cho tốt, ngươi muốn biết ta làm thế nào để đối phó người kia không?”
Trong lòng Triệu Triệt sóng to gió lớn, quay cuồng một trận, cắn răng, hung tàn nói: “Ngươi đã biết nó có liên quan đến Cảnh quốc, thì liền không nên càn rỡ như thế. Ngươi biết ngươi phải đối mặt với thứ gì sao? Hiện tại dừng tay, còn chưa muộn!”
“Quả nhiên…” Doãn Quan nhẹ nhàng cảm thán: “Ta đoán quả không sai, nó quả nhiên có liên quan đến Cảnh quốc!”
“Nên lấy gì thì lấy đi, chuẩn bị rút lui!” Y phân phó những người khác.
Một đám Diêm La trong nháy mắt tản ra các nơi, hoàng cung, quốc khố, khắp nơi đều lướt qua. Chỉ có Ngỗ Quan vương đã có được cơ thể Trịnh Triều Dương, không thể lấy thêm gì nữa, liền đứng lại tại chỗ, hăng hái bừng bừng nhìn một màn trước mắt này.
Sắc mặt Triệu Triệt lúc trắng lúc xanh, có loại cảm giác đau đớn vì bị lừa gạt, bí mật lớn nhất của Hữu quốc, do chính hắn ta chính miệng chứng nhận. Trước mặt Doãn Quan, hắn ta hiển nhiên giống như con khỉ, nhảy nhót bày trò, giống như chỉ là để chọc người khác cười.
Rõ ràng vì hôm nay, hắn ta đã nỗ lực lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy!
Doãn Quan cũng không cho hắn ta thời gian hối hận, nhìn hắn ta hỏi: “Ngươi còn lời gì muốn nói sao?”
Triệu Triệt thầm rùng mình, giả vờ, dùng sức nói: “Ta và Mộc Tình… Thật lòng yêu nhau.”
Doãn Quan lại không nhìn hắn ta, mà đi lướt qua người hắn ta, một mình đi về phía bên kia đường.
Lúc đi ngang qua Ngỗ Quan vương, y mới như có điều suy nghĩ, nói: “Hắn ta vừa nói gì? Là thiên đao vạn quả, không chết tử tế, đúng không?”
“… thành toàn hắn ta.”
Ngỗ Quan vương cười trầm thấp, liền đi về phía Triệu Triệt.
Triệu Triệt lúc đầu là sửng sốt, sau đó cực kỳ sợ hãi: “Đừng, không muốn, Doãn Quan, ngươi nói không giữ lời! Mộc Tình sẽ đau khổ! Ngươi đã đồng ý với Mộc Tình là không giết ta!”
Hắn ta rốt cuộc sụp đổ, xoay người chạy trốn.
Nhưng Ngỗ Quan vương chỉ là ngoắc ngoắc tay, liền bắt hắn ta trở lại.
Sau đó lấy cỗ quan tài màu đen kia ra, đặt ngang trên mặt đất, mở nắp quan tài ra, một tay vứt Triệu Triệt vào trong đó!
“Đừng, đừng mà! Xin ngươi, xin ngươi! Đừng mà…”
Trong tiếng kêu thảm thiết như vậy, Ngỗ Quan vương cũng quen cửa quen nẻo, từ từ đi vào.
Doãn Quan lặng lẽ đi trên đường phố Thượng thành, không nói thêm gì nữa.
Sau lưng y, cỗ quan tài kia đã sớm khép lại.
Chỉ có từng tiếng lại từng tiếng gào thét bi thương vang lên.
Trở thành âm thanh duy nhất của tòa thành này.




Bạn cần đăng nhập để bình luận